Chương 1166: Niềm tự hào mãi mãi


Sắc mặt Diệp Tranh chuyển từ trắng sang xanh, đôi mắt dần đỏ lên, nhưng cuối cùng anh ta vẫn giả vờ bình tĩnh:
Đội phó Viên, anh có8 ý gì vậy? Tôi, tôi và Triệu Tuấn Kiệt là bạn thân, sao tôi lại giết anh ấy chứ? Tôi không có lý do nào để làm vậy cả!


Viê3n Mục Dã gật đầu:
Ừm, anh nói không sai, bây giờ đúng là anh không có động cơ gì để giết Triệu Tuấn Kiệt, dù sao trong thế giới nà9y làm gì còn Kim Đằng Mạch nào muốn mua Cuộc sống hoàn hảo của anh nữa?


Diệp Tranh nghe Viên Mục Dã nói vậy thì không giả 6vờ được nữa, vẻ mặt hắn ta nghi ngờ:
Sao anh biết những chuyện này? Anh là ai?

Viên Mục Dã cười:
Trước khi trả lời câu h5ỏi đó, anh có thể trả lời câu hỏi của tôi trước được không, thế giới này có phải do anh sáng tạo ra không?

Diệp Tranh ngẩn người, sau đó lắc đầu:
Không phải... đây cũng là đáp án tôi đang tìm!


Không phải anh thì là ai chứ? Không thể là những đồng nghiệp đã bị anh hại chết kia nhỉ?
Viên Mục Dã hỏi ngược lại.
Viên Mục Dã cười lạnh:
Anh nói thì nhẹ nhàng... nhưng đó là hơn mười mạng người đấy! Nếu tôi đoán không sai, sau khi anh giết chết Triệu Tuấn Kiệt đã bố trí hiện trường thành một vụ cháy, muốn biến cái chết của Triệu Tuấn Kiệt thành tai nạn đúng không?

Diệp Tranh cười khổ:
Mạch điện của phòng làm việc vẫn luôn có vấn đề, tôi đã đến phòng kỹ thuật phản ánh nhiều lần rồi nhưng bọn họ đều xem như gió thoảng qua tai... Đã như vậy đừng trách tôi đổ cái chết của Triệu Tuấn Kiệt lên đầu bọn họ! Lúc đó tôi đã động tay động chân vào tủ điện, khiến dây điện bị chập dẫn đến vụ hỏa hoạn. Vì phòng ngừa những người khác bị liên lụy nên tôi đã cố ý bảo bọn họ ra ngoài ăn cơm, nhưng không ngờ bọn họ lại quay về sớm, mới khiến sự việc xảy ra như hiện tại!


Anh đã bảo bọn họ đi rồi? Vậy những người ở tầng trên tầng dưới thì sao? Anh có nghĩ đến sống chết của họ không?
Giọng Viên Mục Dã lạnh lùng.
Vẻ mặt Diệp Tranh càng thêm đau khổ:
Lúc ấy tôi chỉ nghĩ châm một ngòi lửa trong phòng làm việc của mình thôi, tôi không ngờ lửa sẽ cháy lan lên tầng trên! Bây giờ tôi rất hối hận, nếu biết trước sẽ gây ra tai họa lớn như thế, thì tôi thà đến cục cảnh sát tự thú còn hơn!

Viên Mục Dã lạnh lùng nhìn Diệp Tranh, không biết vẻ mặt đau khổ kia có bao nhiêu phần là thật bao nhiêu phần là giả, có điều hắn ta trốn ở đây không dám quay về thế giới hiện thực là thật, Viên Mục Dã lại hỏi tiếp:
Trong những nhân viên của anh có ai mập mập không?

Diệp Tranh gật đầu:
Có, cậu ta tên Vương Minh Hàm, là một người trẻ rất có tố chất...

Diệp Tranh tức giận nói:
Cái chết của bọn họ không liên quan đến tôi!

Viên Mục Dã thở dài:
Thật ra anh không cần căng thẳng như vậy. Như tôi đã nói, anh không có động cơ giết người ở thế giới này... Có điều tôi hơi hiếu kỳ, anh giết Triệu Tuấn Kiệt thì thôi, vì sao còn hại mười một người đồng nghiệp kia phải chôn chung một chỗ? Chẳng phải họ là đồng nghiệp của anh ư? Cho dù không có tình cảm sớm chiều gặp gỡ thì đó cũng là mười mấy mạng người mà!

Diệp Tranh đỏ mặt quát lên:
Tôi đã để bọn họ rời đi rồi, là do chính bọn họ muốn quay lại chịu chết!

Viên Mục Dã trầm giọng nói:
Nếu như tôi đoán không sai, trước khi chết cậu ta đã để lại một chuỗi dấu hiệu trong game, anh có biết tại sao cậu ta lại làm vậy không?

Diệp Tranh suy nghĩ một chút rồi trả lời:
Có lẽ cậu ta muốn mở cổng sau trong game, về phần cậu ta muốn làm gì? Tôi cũng không biết chính xác...

Không ngờ Viên Mục Dã lại cười lạnh:
Với tình huống khi đó của cậu ta thì có thể làm gì? Đơn giản là muốn cầu cứu với bên ngoài thôi, còn anh hại chết nhiều người như vậy lại thoải mái yên tâm trốn ở chỗ này, giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra? Lương tâm của anh không có chút áy náy nào sao?


Vậy anh bảo tôi phải làm gì bây giờ, lấy cái chết để tạ tội à? Mọi chuyện đều đã xảy ra rồi, hơn nữa, nếu tên Triệu Tuấn Kiệt kia không phá hỏng chuyện tốt của tôi trước, tôi mang trò chơi đi bán không phải để mọi người kiếm được nhiều tiền hơn sao, nhưng hắn lại vì cái lý tưởng đáng chết kia mà có tiền cũng không muốn! Cuối cùng thành hại người hại mình!
Diệp Tranh nói cùn.

Viên Mục Dã thất vọng thở dài:
Nếu Triệu Tuấn Kiệt biết anh có suy nghĩ như vậy, e là anh ta sẽ không cùng anh mở công ty trò chơi này đâu... Khi giá trị quan khác nhau thì giải tán là được rồi, cần gì phải làm đến mức không thể quay đầu được chứ?



Tôi... lúc đó tôi chỉ là nhất thời tức giận, cũng không thật sự muốn giết Tuấn Kiệt, đáng tiếc lại thành sai lầm lớn... tôi cũng rất hối hận. Tôi gây chập mạch điện trong phòng làm việc, tạo ra hỏa hoạn, chỉ là muốn cái chết của Tuấn Kiệt trở thành một vụ tai nạn mà thôi, không ngờ lại hại chết cả bọn Giai Oánh, tôi cũng không biết lúc đó mình bị ma xui quỷ khiến thế nào, tóm lại sai một bước, bước tiếp càng sai! Đội phó Viên, tôi sẽ không ra ngoài chịu tội cùng với anh, trong thế giới này tôi có tất cả những gì tôi muốn, nếu như anh không xuất hiện, Triệu Tuấn Kiệt và bọn Hứa Giai Oánh sẽ không biến mất, người nên rời khỏi đây là anh mới đúng.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.