Chương 1241: CHIA LOAN RẼ THÚY


Viên Mục Dã nghe ông lão nói mới biết tình hình của Lỗ Văn Ngọc, cậu vô cùng vui mừng, nói:
Ông đã gặp Lỗ Văn Ngọc rồi ạ? Tình hình của cô8 ấy bây giờ thế nào ạ?


Ông lão buồn bã lắc đầu:
Cũng không tốt lắm đâu, nghe nói là không thể xuống giường được... Mấy hôm nay k3hông biết vì sao mà nói thế nào cô bé cũng không muốn ăn.

Thấy ông lão hiểu nhầm, Viên Mục Dã vội vàng muốn giải thích, nhưng Đoàn Phong lại lên tiếng trước chặn lại:
Biết làm sao được ạ? Người anh em này của cháu và cô bé Tiểu Ngọc kia vừa gặp đã yêu, nhưng cha của cô ấy thấy em cháu nghèo, nhất định muốn chia loan rẽ thúy... Hiện giờ Tiểu Ngọc đã bệnh nặng đến vậy, nhưng cha cô ấy không sớm không muộn lại đúng lúc này bị cảnh sát quy thành tội phạm mà bắt giữ, em cháu thương Tiểu Ngọc, cháu cũng thương nó, nên hai anh em cháu mới lén lút chui vào đây, muốn gặp Tiểu Ngọc xem cô ấy thế nào.

Viên Mục Dã nghe câu chuyện tự biên tự diễn của Đoàn Phong mà khóc dở mếu dở, nhưng lời đã nói ra như bát nước hất đi, cậu cũng không thể bịa ra một kịch bản khác rồi diễn cho ông lão xem được, nên đành im lặng chấp nhận.
May mà ông lão ngồi xe lăn này cũng là người tốt, bảo hai người đến chờ bên dưới cửa sổ thứ ba từ bên trái sang, phía sau tòa nhà thứ hai của bệnh viện, đợi sau khi ông ấy về đến phòng sẽ ném hai bộ quần áo bệnh nhân xuống bên dưới, đến lúc đó bọn họ thay đồ là có thể lén đi vào thăm Lỗ Văn Ngọc.
Lúc này cô y tá xinh đẹp bê trà quay lại, Viên Mục Dã và Đoàn Phong nhanh chóng trốn ra đằng sau cây đại thụ, chờ đến khi ông lão và cô y tá rời đi, bọn họ mới dựa theo chỉ dẫn của ông lão tìm đến phía sau tòa nhà thứ hai của bệnh viện...
Thời điểm này cũng không có nhiều người đi lại bên ngoài tòa nhà, cho dù gặp phải bác sĩ hay y tá, với thân thủ của mình, Viên Mục Dã và Đoàn Phong đều có thể dễ dành tránh thoát. Nhưng không biết có phải là do ông lão ra ngoài đi dạo quá lâu, hay cô y tá chạy mệt rồi, mà lúc quay về tốc độ khá chậm. Tóm lại hai người Viên Mục Dã ngồi đợi dưới cửa sổ thứ ba kia mãi mà chẳng thấy bộ quần áo nào được ném xuống.
Đoàn Phong lên án:
Không phải ông lão vừa rồi đã quên mất rồi đấy chứ? Lúc nãy nhìn thấy cô y tá xinh đẹp kia là quên hết chuyện đã hứa với chúng ta?

Cũng may ông lão nhìn thấy ngoại hình Viên Mục Dã giống người thật thà, nên tin tưởng câu chuyện máu chó mà Đoàn Phong bịa ra, ông lão nghĩ ngợi một chút rồi nói:
Muốn gặp cô gái kia cũng không phải không có cách, nhưng hai người mặc thế này không được đâu, chỉ cần bị nhìn thấy sẽ biết ngay không phải người trong bệnh viện.

Theo quy định trong bệnh viện, quần áo mỗi người mặc đều thể hiện rõ vị trí công việc của người đó, bác sĩ, y tá, bệnh nhân, bảo vệ đương nhiên không cần nói, thậm chí đến cả người nhà bệnh nhân đến chăm sóc cũng có trang phục riêng... cho nên cách ăn mặc khác người này của Viên Mục Dã và Đoàn Phong vô cùng bắt mắt, rất dễ bị người khác phát hiện ra hai người họ là
dị loại
.
Viên Mục Dã đoán có lẽ Lỗ Văn Ngọc đã biết chuyện của Lỗ Phong, nên nói9:
Đây chính là điều chúng cháu lo lắng ạ, người nhà cô ấy xảy ra chút chuyện, tạm thời không thể đến đây thăm cô ấy, nhưng tình hình hiện6 giờ của cô ấy lại rất cần có người nhà bầu bạn bên cạnh.

Ông lão suy nghĩ một chút rồi bảo:
Nếu đã vậy, vì sao các cậu không nó5i rõ tình hình với phía bệnh viện? Cung cách phục vụ của nơi này rất tốt, chỉ cần nói rõ ràng mọi chuyện thì chắc không có vấn đề gì đâu.

Nếu đổi thành người khác, biện pháp này của ông lão đương nhiên có thể thực hiện được, nhưng đối với Viên Mục Dã và Đoàn Phong thì chắc chắn Lỗ Phong đã dặn dò từ trước, cho dù thế nào cũng không cho phép Lỗ Văn Ngọc gặp người ngoài, nhất là Viên Mục Dã và Đoàn Phong!
Thấy hai người lộ vẻ khó xử, ông lão cười thầm:
Xem ra người nhà cô gái này phản đối hai người qua lại với nhau... vậy thì khó trách. Có điều đã đến mức này, có ngăn cản cũng không còn ý nghĩa gì nữa rồi, người lớn trong nhà cô bé sao không nghĩ thông chứ?

Viên Mục Dã trách:
Ai bảo anh tự dưng đi thêu dệt mấy chuyện máu chó linh tinh kia! Còn cái gì mà chia loan rẽ thúy nữa chứ?


Đoàn Phong cười xấu xa:
Tôi nói vậy cũng không hẳn là nói bừa mà? Cậu không nhìn ra thái độ của Lỗ Văn Ngọc đối với cậu không bình thường sao? Mỗi lần nhìn thấy chúng ta, cô ấy đều rất vui mừng...

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.