Chương 1242: CHỜ CHẾT


Có sự hỗ trợ của hai bộ quần áo này, Viên Mục Dã và Đoàn Phong thuận lợi bước vào khu nội trú trong tòa nhà số hai, nhân viên bảo vệ ở cửa còn không8 thèm liếc họ lấy một lần...

Lúc hai người đi đến tầng bốn, vừa hay gặp phải một nhóm bác sĩ và y tá đang đứng họp ở quầy y tá, Viên Mục Dã3 và Đoàn Phong nhanh chân trốn ngay vào góc rẽ. Nói gì thì nói, các y tá và bác sĩ lâu năm chỉ cần nhìn qua là có thể nhận ra được bọn họ có phải b9ệnh nhân hay không.

Lúc này có một bác sĩ trung niên nói với mọi người:
Ông Lê phòng 407 dạo này thế nào?

Một bác sĩ trẻ đeo kính6 đứng bên cạnh nhanh chóng trả lời:
Tình trạng của ông Lê mấy ngày nay rất tốt, tôi nghe y tá nói mỗi ngày ông ấy đều đi tản bộ dưới vườn hoa, trạ5ng thái tinh thần cũng rất ổn.

Bác sĩ trung niên gật đầu:
Vậy thì tốt, ông Lê bị ung thư giai đoạn bốn rồi, thời điểm đưa đến đây đã bị di căn nghiêm trọng, tuần trước đã xuất hiện tình trạng di căn vào xương, nói với y tá chăm sóc phải cẩn thận chú ý đến tình trạng của ông ấy. Đúng rồi, Lỗ Văn Ngọc phòng 409 mấy hôm nay thế nào? Vẫn không chịu ăn à? Lúc mới đến đây cũng không thấy có vấn đề gì mà? Sao đột nhiên lại bỏ ăn thế?

Một nữ bác sĩ khác tỏ ra buồn bã:
Tôi nghe nói hình như nhà cô ấy xảy ra chuyện, cha cô ấy đã mấy ngày liền không đến thăm rồi. Mấy hôm nay tôi tiến hành tiêm tĩnh mạch để bổ sung chất dinh dưỡng cho cô ấy, nhưng cũng chỉ có thể duy trì... dù sao tình hình của cô ấy không được ổn lắm.

Viên Mục Dã và Đoàn Phong đứng trong góc rẽ nghe thấy bọn họ nói đến tình trạng của Lỗ Văn Ngọc thì không tự chủ được mà sắc mặt đều trầm xuống, chờ mãi mới chờ được đến lúc nhóm bác sĩ và các y tá rời đi, hai người mới nhanh chóng chạy đến phòng bệnh số 409.
Sau khi đi vào, Đoàn Phong nhanh tay khép cửa phòng lại, cùng không gian, chỉ cách hàng lang một cánh cửa mà không khí trong phòng yên tĩnh đến rợn người, cứ như thể người nằm trên giường đã không còn hô hấp nữa...
Hai người đến trước giường bệnh, thấy hai mắt Lỗ Văn Ngọc nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, Viên Mục Dã sợ sự xuất hiện đột ngột của bọn họ sẽ khiến Lỗ Văn Ngọc sợ hãi, nên nhẹ nhàng nói:
Tiểu Ngọc?

Nghe thấy có người gọi tên mình, Lỗ Văn Ngọc mơ màng mở mắt, đến khi nhìn rõ người đứng trước mặt mình là Viên Mục Dã, cô ấy rất kinh ngạc, nhưng ngay lập tức lại dùng ánh mắt lạnh lùng mà nói:
Các người còn có mặt mũi để đến đây à?

Viên Mục Dã và Đoàn Phong liếc nhìn nhau, xem ra trước khi bị bắt Lỗ Phong đã nói mọi chuyện cho Lỗ Văn Ngọc biết, nếu không khi cô ta nhìn thấy hai người họ sẽ không có thái độ như thế này...

Tiểu Ngọc, tôi biết so với cha của cô, hai chúng tôi chỉ là người ngoài, cô không tin chúng tôi là chuyện đương nhiên... Nhưng cho dù vậy có một số chuyện tôi vẫn muốn nói rõ với cô. Đầu tiên, Lỗ Phong thực sự đã làm chuyện vi phạm pháp luật, chuyện này không ai ép buộc ông ta cả. Tôi biết tâm trạng hiện giờ của cô rất đau khổ, cho nên mới không chịu ăn gì, nhưng con người ai cũng phải học cách trưởng thành, không thể cứ sống mãi trong thế giới truyện cổ tích, vĩnh viễn không thoát ra được, mặc dù đôi khi sự thật rất tàn khốc, nhưng sự thật là sự thật, đúng không?
Viên Mục Dã nói rất chân thành.
Lỗ Văn Ngọc sững sờ, sau đó ráng chống người ngồi lên:
Câu này của anh có ý gì? Cái gì mà sự thật với không phải sự thật? Anh nói rõ ra xem nào!


Viên Mục Dã hoàn toàn không muốn làm tổn thương Lỗ Văn Ngọc, cho nên có những lời đã đến khóe miệng vẫn không biết phải mở lời như thế nào. Đoàn Phong thấy vậy thì sốt ruột, nói thẳng:
Lỗ Phong đối với cô có lẽ là một người cha tốt, nhưng đối với người khác thì ông ta chính là ma quỷ, là Tử Thần! cô hiểu không?


Lỗ Văn Ngọc vô cùng hoang mang trước những lời này của Đoàn Phong, cô ta dùng vẻ mặt không thể tin được, nói:
Các anh đang nói nhăng nói cuội gì thế? Cha tôi là một doanh nhân nghiêm chỉnh, ông ấy là một giám đốc công ty! Ông ấy đã quyên góp rất nhiều tiền cho các quỹ từ thiện, sao ông ấy có thể là ma quỷ và Tử Thần như lời anh nói được chứ?


Đoàn Phong cười lạnh:
Doanh nhân? Đại tiểu thư của tôi ơi, cha cô có công ty gì chứ? Hay ông ta đầu tư vào hạng mục lớn nào trị giá cả trăm tỷ?



Ông ấy... ông ấy có rất nhiều tài sản ở nước ngoài, ông ấy còn kinh doanh cả bất động sản ở Mỹ!
Lỗ Văn Ngọc hơi chột dạ.

Đoàn Phong bất lực lắc đầu:
Cô đã nhìn thấy tận mắt sao? Hay chỉ là những điều ông ta nói với cô thôi... Tài sản kếch xù của ông ta đều dùng mạng của người khác để đổi lấy, nếu không làm sao bây giờ cô có nổi điều kiện để nằm ở bệnh viện cao cấp như thế này chứ!


Lỗ Văn Ngọc vừa lắc đầu vừa khóc:
Không đâu, cha tôi không phải là người như vậy, các anh đừng nói oan cho ông ấy! Các anh đi đi! Tôi không muốn nhìn thấy các anh nữa!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.