Chương 1268


Viên Mục Dã thở dài:
Nếu bản thân Trác Thiếu Quân kháng cự nhớ lại chuyện lúc đó, chứng tỏ đoạn ký ức đó vô cùng đau khổ8 với cậu ta, cho nên não bộ của cậu ta mới tự động phong tỏa đoạn ký ức đó lại. Còn những người leo núi cùng cậu ta rõ r3àng là biết chuyện này, cho nên cái chết của bọn họ chắc hẳn là bị người ta diệt khẩu.


Ai ngờ Trác Thiếu Quân l9ại không đồng ý với quan điểm của Viên Mục Dã:
Nếu đúng là lo bọn họ sẽ nói ra chân tướng sự việc mà giết người diệt kh6ẩu, vậy thì mất tới mấy tháng có phải hơi dài quá không? Chẳng lẽ không lo lắng bọn họ nhìn thấy có người chết vì điều đ5ó rồi sẽ chó cùng rứt giậu và nói ra chân tướng ư?

Thạch Lỗi thở hắt ra:
Thật ra trên đời đâu có nhiều ngoài ý muốn như thế? Có rất nhiều thứ xui xẻo đều bị người ta tiêu diệt một cách lặng lẽ bằng cụm từ
ngoài ý muốn
mà thôi.

Viên Mục Dã gật đầu:
Tôi và Trác Thiếu Quân cũng cho rằng như vậy. Nếu người chết đều là những đồng đội cùng leo núi với cậu ta lúc ấy, vậy chứng tỏ cái chết của bọn họ chắc chắn có liên quan đến tai nạn lần đó.

Thạch Lỗi nhíu mày:
Không phải cậu ta gặp tai nạn lúc đang leo núi ư? Trong đó còn có vấn đề gì nữa à?

Viên Mục Dã lắc đầu:
Sự việc không đơn giản vậy đâu. Mặc dù lúc ấy Trác Thiếu Quân bị thương nặng nhất, nhưng cuối cùng vẫn sống được. Trái lại, những người tay chân lành lặn từ trên núi xuống lại không có vận may như thế. Trong mấy tháng ngắn ngủi, bọn họ đều lần lượt chết do tai nạn ngoài ý muốn.

Viên Mục Dã cười nói:
Muốn có lợi thì phải trả giá một chút chứ? Đừng nói lúc trước anh ra sức thúc đẩy Trác Thiếu Quân là không có ý đồ gì khác nhé!?

Thạch Lỗi hừ khẽ:
Tôi không có lòng tốt tràn lan như cậu, sức ảnh hưởng của xí nghiệp nhà họ Trác ở nước M rất lớn. Rồi sẽ có ngày Trác Khải Phong không gánh vác nổi, sớm muộn gì nhà họ Trác cũng sẽ được giao cho Trác Thiếu Quân, đến lúc đó chúng ta bắt tay với tập đoàn họ Trác, có tiền thì cùng nhau kiếm thôi. Cậu chẳng tham chẳng muốn, nhưng dưới tay tôi còn phải nuôi cả đống người kia kìa! Quan trọng nhất là những người này đều không phải người thường, bọn họ đã quen sống cuộc sống liếm máu trên lưỡi dao rồi, bây giờ bảo bọn họ buông dao buông gậy ngồi thiền niệm phật hả? Theo lời cậu thì chỉ mang đến tai họa ngầm cho xã hội mà thôi, không an toàn bằng gom hết tất cả về tay tôi cho rồi.

Để điều tra rõ chân tướng sự việc năm đó, Viên Mục Dã và Trác Thiếu Quân quyết định chia làm hai ngả, một người ra ngoài tìm Thạch Lỗi để điều tra thêm manh mối; còn một người khác đến chỗ Trác Khải Phong thử thực hư. Rốt cuộc chuyện năm đó có ảnh hưởng vô cùng lớn đối với nhà họ Trác, với tính cách của Trác Khải Phong, ắt sẽ điều tra đến cùng.
Khi gặp lại Thạch Lỗi, gã tỏ vẻ oán trách:
Sớm biết vậy đã không cho tên kia tìm cơ thể của con nhà giàu nhiều tiền rồi. Cậu xem bao nhiêu là chuyện phiền phức!

Viên Mục Dã đáp:
Khả năng muốn hại Trác Thiếu Quân rất nhỏ. Nếu đối phương có thể liên tiếp giết chết sáu người mà thần không biết quỷ không hay, hơn nữa còn ngụy tạo thành chết do tai nạn, thế thì hắn muốn giết một người tàn phế nằm liệt trên giường ba năm quả là chuyện dễ như trở bàn tay. Tại sao vẫn để cho cậu ta sống tạm bợ trên đời cơ chứ?

Trác Thiếu Quân gật gù:
Có lý… Như thế xem ra, người kia ắt hẳn đang báo thù cho Trác Thiếu Quân. Trên đời này, trừ vợ chồng Trác Khải Phong, người có thể báo thù cho cậu ta chỉ còn Triệu Chính Phi.

Thạch Lỗi mất kiên nhẫn:
Yên tâm… Tôi luôn ghi nhớ hạn cuối của cậu mỗi giờ mỗi phút! Nói đi, lần này lại có chuyện gì hả?

Viên Mục Dã trầm giọng nói:
Tôi muốn điều tra sự thật về tai nạn năm xưa của Trác Thiếu Quân.

Nhưng Viên Mục Dã lại lắc đầu:
Thế thì chưa chắc, cậu nghĩ thử xem, Trác Thiếu Quân thật không nhớ rõ, nhưng mà kẻ diệt khẩu những người bạn cùng đi leo núi với cậu ta vẫn còn mà, chắc chắn là hắn biết rõ từ đầu đến cuối sự việc, nếu không làm sao vô duyên vô cớ đi giết người chứ?

Trác Thiếu Quân nhíu mày nói:
Tuy nói vậy, nhưng nếu không điều tra ra rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì thì làm sao biết đối phương đang giúp Trác Thiếu Quân hay là muốn hại cậu ta?

Mặc dù lý lẽ của Thạch Lỗi hơi lệch lạc, nhưng ngụy biện cũng là lý lẽ. Viên Mục Dã hiểu lời nói của Thạch Lỗi không hề phóng đại một chút nào. Hiện giờ những nguồn lực mà tập đoàn đang nắm giữ đích thực rất kinh khủng. Nếu không quản lý siết chặt thêm, ắt sẽ bị người mang bụng dạ xấu xa chiếm làm của riêng để thỏa mãn dã tâm của bọn họ. Đến lúc đó có lẽ sự việc sẽ phát triển theo hướng không thể kiểm soát nổi.
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã bèn cười nói:
Tôi nói rồi, tôi giao toàn quyền quản lý tập đoàn cho anh, chỉ cần không làm chuyện gì vi phạm hạn cuối của tôi là được, còn lại anh cứ xem mà làm.

Trong lúc nhất thời Viên Mục Dã cũng không nghĩ ra lý do để phản bác lập luận của Trác Thiếu Quân, vì thế cậu trầm tư trong chốc lát rồi đưa ra ý kiến của mình:
Hoặc là… năm ấy bọn họ đã cùng làm một việc không thể cho ai biết, nên sau khi từ trên núi trở về không thể kể lại với người khác, mà hậu quả trực tiếp của chuyện này là khiến Trác Thiếu Quân bị liệt, cho nên có người đang báo thù cho Trác Thiếu Quân.

Trác Thiếu Quân thở dài:
Mọi thứ đều chỉ do anh và tôi suy đoán thôi, Trác Thiếu Quân thật không nhớ rõ, những người khác lại đều chết cả, xem ra chuyện này sẽ mãi mãi không bị người ngoài biết.

Thạch Lỗi suy nghĩ, sau đó tỏ vẻ buồn bực:
Không đúng! Chẳng phải nói tên kia có thể đọc được ký ức trước kia của Trác Thiếu Quân ư? Lúc ấy đã xảy ra chuyện gì thì hỏi chính cậu ta không phải là được rồi à?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.