Chương 1269: ẢNH NHÓM NGÀY XƯA
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1138 chữ
- 2022-02-10 03:24:22
Sau khi tạm biệt Thạch Lỗi, Viên Mục Dã về thẳng nhà họ Trác. Không ngờ cậu vừa mới vào nhà đã thấy Trác Thiếu Dương đang nói gì đó với Trá8c Khải Phong ở phòng khách. Nhìn sắc mặt của anh ta hình như hơi hơi đắc ý, có lẽ là nhận được tin Trác Thiếu Quân
sắp đi rồi
, cho nên v3ội vàng chạy tới diễn kịch.
Trác Thiếu Dương nói bằng vẻ mặt dối trá:
Bác cả, bác cũng đừng buồn quá. Cháu tin lần này nhất định 9Thiếu Quân sẽ qua khỏi thôi. Bác và bác gái cũng không cần lo lắng chuyện của công ty. Cháu đã bàn bạc xong với các cổ đông trong hội đồng6 quản trị rồi ạ, dù sao cũng phải đưa công ty vượt qua khó khăn.
Ai ngờ nghe xong, Trác Khải Phong lại sầm mặt xuống:
Cháu nói v5ậy là có ý gì? Một là Thiếu Quân không phải nhân viên của công ty. Hai là nó không phải cổ đông của công ty. Nó xảy ra chuyện thì liên quan gì đến công ty?
Viên Mục Dã suy ngẫm:
Rốt cuộc hôm đó đã xảy ra chuyện gì ở trên núi? Tại sao tất cả mọi người đều muốn giấu giếm chuyện này?
Sáu người kia gần như là tất cả bạn thân của Trác Thiếu Quân, có người là bạn nối khố của cậu ta, có người là bạn đại học, thậm chí còn có người quen Trác Thiếu Quân hơn mười lăm năm rồi!
Trác Thiếu Quân thở dài.
Viên Mục Dã cũng lấy làm tiếc nuối:
Quan hệ như vậy mà sao lại thành ra sáu chết một bị thương nặng chứ? Đâu đến nỗi?
Viên Mục Dã đứng ngoài cửa không muốn nhìn vẻ mặt dối trá của Trác Thiếu Dương nên vòng qua phòng khách và đi lên lầu. Vì Trác Thiếu Dương đến đây nên tất nhiên Trác Thiếu Quân không thể tung tăng nhảy nhót khắp phòng như trước kia. Cho nên không cần nghĩ Viên Mục Dã cũng biết bây giờ hắn đang ra vẻ
yếu ớt
nằm trên giường bệnh.
Thấy Viên Mục Dã đẩy cửa vào, Trác Thiếu Quân nở nụ cười và nhỏm dậy khỏi giường:
Tên kia lảm nhảm nhiều thật, không biết bao giờ mới đi?!
Viên Mục Dã cười nhẹ:
Diễn kịch thì phải diễn nguyên bộ mà. Vừa rồi lúc đi ngang qua phòng khách, tôi nghe họ nói sắp xong rồi, không chừng lát nữa còn muốn vào phòng xem tình hình của cậu đấy?
Trác Thiếu Quân hừ lạnh:
Yên tâm đi, bây giờ Trác Khải Phong đề phòng hắn ghê lắm, về cơ bản không thể nào để hắn tới gần tôi trong phạm vi 10 mét đâu. Đúng rồi, anh gặp Thạch Lỗi chưa? Anh ta nói thế nào?
Chắc là không khó điều tra lắm. Cậu cũng biết khả năng của anh ta mà, có thể sẽ có đáp án chúng ta muốn nhanh thôi. Phía cậu thì sao? Trác Khải Phong có nói gì không?
Viên Mục Dã hỏi.
Ai ngờ Trác Thiếu Quân lại lắc đầu:
Tôi hỏi rất mơ hồ, Trác Khải Phong cũng trả lời rất qua loa, nhưng tôi có thể nhận ra được, chắc chắn ông ta biết điều gì đó… Có điều ông ta không hy vọng con trai của mình nhớ lại đoạn ký ức kia.
Ai ngờ Trác Thiếu Quân lại nói một cách bất đắc dĩ:
Tình cảm của con người các anh quá phức tạp, có vài người trông bề ngoài có tình cảm rất thân thiết, nhưng sau lưng lại vô cùng ghét đối phương, mà lý do ghét cũng dăm bảy kiểu, ví dụ như cô ta đẹp hơn tôi, cậu ta học giỏi hơn tôi, vân vân... Chẳng mấy ai là trong lòng nghĩ gì ngoài miệng nói đó.
Viên Mục Dã buồn cười:
Cậu làm người cũng mấy năm rồi, cậu có thể thật sự làm được việc nghĩ trong lòng thế nào mà ngoài miệng nói thế ấy không?
Trác Thiếu Quân suy nghĩ trong chốc lát một cách rất nghiêm túc rồi nói:
Vậy thì phải xem là với ai? Nếu là người bạn mà tôi quý mến, tất nhiên là trong lòng nghĩ thế nào ngoài miệng nói thế ấy. Ví dụ như anh đi, tôi có thể chắc chắn mình chưa từng nói một câu trái lương tâm với anh. Nhưng tôi không thể như vậy với những người khác, bởi vì điều đầu tiên tôi cần phải làm là bảo vệ bản thân.
Trác Thiếu Dương thấy mình nói sai nên vội giải thích:
Chủ yếu là chúng cháu cảm thấy trong khoảng thời gian này bác cả làm lụng vất vả quá, thường xuyên phải chạy đi chạy về giữa công ty và nhà. Trước kia còn có Chính Phi san sẻ bớt, ai ngờ cậu ấy lại luẩn quẩn trong lòng…
Trác Khải Phong xua tay về phía anh ta:
Đừng nhắc đến Chính Phi ở nhà, tránh khiến cho bác gái cháu đau lòng.
Trác Thiếu Dương gật đầu lia lịa:
Đúng đúng đúng, xem cái miệng của cháu này…
Cho nên ấy mà, không phải ai cũng có bạn bè có thể mở rộng trái tim. Tình cảm tốt hay xấu cũng không thể định nghĩa dựa vào việc quen biết lâu hay mới…
Viên Mục Dã nói một cách bất đắc dĩ.
Trác Thiếu Quân thở dài:
Nhưng mấy người kia là tất cả bạn bè của Trác Thiếu Quân. Bởi vì trong ba năm cậu ta nằm liệt giường, từ đầu đến cuối không có một người bạn nào đến đây thăm. Mặc dù ngoài miệng Trác Khải Phong nói là không muốn để cho người khác quấy rầy cậu ta nghỉ ngơi, nhưng sự thật là vốn chẳng có người bạn nào muốn đến thăm cậu ta cả. Những kẻ muốn đến đều là mấy kẻ muốn xem bao giờ cậu ta chết.
Nghe Trác Thiếu Quân nói như vậy, Viên Mục Dã tò mò hỏi:
Vậy bây giờ cậu đột nhiên có thêm một người bạn là tôi, bọn họ không nghi ngờ ư?
Trác Thiếu Quân bật cười:
Sao lại không nghi ngờ? Chẳng qua Thạch Lỗi đã làm giả bối cảnh của anh quá hoàn hảo. Trác Khải Phong rất khó điều tra ra vấn đề.
Viên Mục Dã gật gù:
Như thế này nhé, cậu thử nhớ lại ấn tượng của Trác Thiếu Quân với mấy người kia xem? Điều này cũng đâu thể bị quên mất được nhỉ?
Trác Thiếu Quân ngẫm nghĩ rồi đáp:
Điều này thì không. Anh đến ngăn tủ kia lấy giùm tôi một thứ! Đúng, chính là trên đó, có một quyển album!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.