Chương 1270: NHÓM TÁM NGƯỜI


Từ nhỏ Trác Thiếu Quân đã được sống một cuộc sống ưu việt, không có bạn bè thật sự. Nếu bắt buộc phải tính theo thời gian quen biết dài hay 8ngắn, thì Tôn Phóng cũng được coi như một người bạn của cậu ta, bởi vì cha mẹ hai bên có qua lại làm ăn, cho nên cậu ta đã quen cậu nhóc mậ3p mạp đeo kính này từ rất sớm.

Lúc ấy thực lực của hai nhà Tôn - Trác tương đương, lại là đối tác làm ăn, nên quan hệ giữa Trác Thi9ếu Quân và Tôn Phóng cũng không có tình trạng ai nịnh bợ ai. Sau này hai người còn hẹn nhau cùng ra nước ngoài du học. Trong ấn tượng của T6rác Thiếu Quân, quan hệ giữa cậu ta và Tôn Phóng xem như thân nhất trong số mấy người bạn.

Có thể nào là người dẫn đường hay đại loại vậy không?
Viên Mục Dã thử hỏi.
Ai ngờ Trác Thiếu Quân lại nói chắc chắn:
Nhóm bọn họ chưa bao giờ cần người dẫn đường khi leo núi, càng không đưa người chuyên phụ trách chụp ảnh đi cùng!

Nghe đến đó, Viên Mục Dã thắc mắc:
Nếu tình cảm giữa bọn họ thân thiết như thế, vậy lúc bọn họ lần lượt qua đời, Trác Thiếu Quân có cảm nhận gì?

Trác Thiếu Quân ngẫm nghĩ rồi đáp:
Tôi thật sự không rõ lắm về việc này. Mặc dù tôi có thể đọc được toàn bộ ký ức trước kia của cậu ta, nhưng mà lại không thể đọc được cảm nhận của cậu ta ngay lúc đó. Đây cũng là lý do tại sao khi tìm cơ thể mới, tốt nhất là chọn không thân không thích, bởi vì dù tôi có thể mang theo ký ức của bọn họ, lại không thể nào đồng cảm với ký ức của họ… Nhưng theo tôi suy đoán, Trác Thiếu Quân ắt hẳn rất đau lòng, nhưng lúc ấy cậu ta luôn ở trạng thái hôn mê. Sau khi ý thức của cậu ta tỉnh thì người lại tê liệt nằm trên giường, tất nhiên cũng không làm được gì. Có lẽ đây là lý do cậu ta cứ khăng khăng muốn chọn được chết không đau đớn.

Nhưng Viên Mục Dã lại lắc đầu:
Không đúng. Nếu Trác Thiếu Quân có quan hệ rất thân thiết với mấy người này, tại sao bọn họ lại muốn bắt tay nhau để hại cậu ta thành ra như vậy?

Trác Thiếu Quân cũng thấy khó hiểu:
Đúng vậy, rốt cuộc lúc ấy đã xảy ra chuyện gì chứ?!

Vì tất cả bọn họ đều thích leo núi và dã ngoại ngoài trời, cho nên họ cùng tham gia câu lạc bộ leo núi của trường. Hơn nữa chỉ cần có thời gian, bọn họ sẽ cùng thử thách từng đỉnh núi tùy theo ý thích của bọn họ. Bởi vậy đối với Trác Thiếu Quân mà nói, đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong đời cậu ta.
Sau khi họ tốt nghiệp về nước, Trác Thiếu Quân cảm thấy tiếp tục giấu giếm thì thật sự hơi khó chấp nhận nổi, vì vậy cậu ta và Tôn Phóng nói sơ lược về tình hình gia đình của hai người với các bạn.
Trác Thiếu Quân nói người này là đàn anh cùng câu lạc bộ của bọn họ thời đại học, Tề Nhất Minh, cũng là người dẫn bọn họ vào câu lạc bộ leo núi. Sau này lúc họ học năm hai, Tề Nhất Minh đã tốt nghiệp về nước.
Nếu đúng
cái bóng
này luôn đi theo cạnh bọn họ từ thời đại học, nhất định Tề Nhất Minh sẽ biết thân phận thật của hắn rốt cuộc là ai. Nhưng điều khiến Viên Mục Dã và Trác Thiếu Quân nghĩ trăm lần cũng không ra là, nếu thật sự có một người như vậy tồn tại, tại sao Trác Thiếu Quân có thể quên hoàn toàn được cơ chứ?!
Lúc này Viên Mục Dã cúi đầu nhìn cuốn album và phát hiện mặc dù những tấm ảnh cũ này nhìn như chụp khá tùy tiện, nhưng cảm giác màn ảnh lại rất mạnh, ắt hẳn là được chụp bằng máy ảnh SLR chuyên nghiệp. Hơn nữa, tất cả đều được chụp nhanh, thậm chí có mấy tấm còn là chụp chung bảy người họ ở bên nhau khi dựng lều, cho nên Viên Mục Dã đoán có người khác chụp những tấm ảnh này.
Nghe xong ý kiến đó của Viên Mục Dã, Trác Thiếu Quân cũng tỏ ra kinh ngạc:
Ý của anh là, lúc ấy ở hiện trường còn có người khác nữa chịu trách nhiệm chụp ảnh trừ bảy người bọn họ ra ư?

Lúc ấy Trác Thiếu Quân rất ham chơi, cậu5 ta và Tôn Phóng hứa hẹn với nhau rằng ra nước ngoài rồi sẽ không để lộ cho bất cứ ai biết gia cảnh thật của hai người, bởi vì cậu ta cảm thấy chỉ có đóng giả làm con nhà bình thường mới có thể làm quen được bạn bè chân chính.
Sự thật chứng minh, cách của Trác Thiếu Quân đúng là rất có ích. Cậu ta và Tôn Phóng nhập học không bao lâu đã kết bạn được với mấy người có sở thích hợp nhau. Đương nhiên, bọn họ chính là năm nạn nhân còn lại: Ngô Vũ Phong, Diệp Hải Nhi, Tiền Bác Vũ, Trần Triều Huy và Trương Thành Kiệt.
Tuy ban đầu tất cả mọi người đều rất khiếp sợ, nhưng dù sao cũng đã chơi cùng nhau bốn năm, hiểu biết tính cách của nhau rồi, cho nên cuối cùng cũng không ai tức giận, chỉ
trấn lột
Trác Thiếu Quân và Tôn Phóng một bữa tiệc lớn rồi coi như cho qua chuyện này.
Mấy năm sau đó, cách thức chơi chung giữa bọn họ không hề thay đổi gì. Chỉ cần họ rảnh rỗi là sẽ chạy khắp cả thế giới, cùng nhau leo núi, cùng nhau du lịch… Tóm lại, từ tận đáy lòng, Trác Thiếu Quân cảm thấy khi ở bên họ, mình sống vô cùng nhẹ nhàng.
Viên Mục Dã nhíu mày:
Vậy lạ đấy. Rốt cuộc người chụp ảnh là ai? Hơn nữa, qua cách chụp giống nhau của những bức ảnh này, có thể nhận ra người đó đáng lẽ phải luôn đi theo bên cạnh bọn họ từ hồi còn đi học.

Trác Thiếu Quân ngẫm nghĩ rồi nói:
Nếu là thế, tôi nghĩ ắt hẳn có người biết đó là ai. Tôi cho anh cách liên hệ của cậu ta, đến lúc đó anh đi gặp cậu ta bằng danh nghĩa của Trác Thiếu Quân là được…

Viên Mục Dã gật đầu:
Những tấm ảnh chụp chung hầu như đều là chụp nhanh, chụp hẹn giờ sẽ không có được hiệu quả như thế. Cho nên chắc chắn là có người thứ tám.

Trác Thiếu Quân lập tức tỏ vẻ mờ mịt:
Nhưng tôi không thấy người này trong trí nhớ trước kia của cậu ta mà?

Khi Tề Nhất Minh nhận được điện thoại của Viên Mục Dã, trong lòng anh ta cảm thấy vô cùng kinh ngạc, bởi vì qua tin tức, anh ta cũng đã biết tình trạng gần đây của Trác Thiếu Quân không tốt cho lắm, nên không ngờ vào ngay lúc này cậu ấy lại nhờ bạn đến gặp mặt mình.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.