Chương 1274: TIN TƯỞNG VÀO ĐIỀU THIỆN


Lúc này, Thạch Lỗi bỗng chen lời:
Dì à, cháu thấy thuê chỗ ở nơi này cũng không rẻ, tiền tiết kiệm của dì còn đủ duy trì không? Nếu như không đủ th8ì dì cứ nói, bọn cháu sẽ nghĩ cách.


Viên Mục Dã vội trừng mắt với Thạch Lỗi, trách gã sao lại hỏi quá trực tiếp như vậy. Ai ngờ bà Kiều lạ3i cười và khoát tay:
Không cần đâu, đã có người nộp trước 20 năm cho dì rồi. Nhưng các cháu cũng nhìn thấy đấy, bà già bệnh tật như dì làm sao có 9thể sống được 20 năm nữa chứ?!

Thạch Lỗi kinh ngạc nói:
Ai mà hào phóng thế ạ?

Bà Kiều cười lắc đầu:
Dì cũng muốn biết người nà6y là ai đấy? Nhưng bên viện dưỡng lão lại nói họ đã ký hợp đồng bảo mật thân phận của đối phương rồi.

Bà Kiều gật đầu:
Lúc trước Tiểu Viêm cũng an ủi chúng tôi như thế, thằng bé bảo chúng tôi không cần lo lắng về vấn đề tiền bạc đâu, nó sẽ tự lo hết... Lúc ấy dì đã nghĩ một đứa bé tốt như vậy lẽ ra không nên được sinh ra trong gia đình như nhà chúng tôi, nếu được sinh ra ở gia đình có tiền hơn, Tiểu Viêm sẽ không cần khổ cực như vậy. Tiểu Viên à, cháu đã từng đến cửa hàng bán gia vị nào chưa?

Viên Mục Dã không ngờ bà Kiều lại đột nhiên hỏi như vậy, cậu nghiêm túc suy nghĩ một lát, sau đó lắc đầu:
Đúng là cháu chưa từng đến...

Bà Kiều nghe Viên Mục Dã nói thế thì thở dài:
Từ nhỏ Kiều Viêm đã vô cùng hiểu chuyện rồi, thằng bé chưa bao giờ khiến dì và cha nó phải lo lắng về chuyện của nó cả... Chắc cháu cũng biết điều kiện của gia đình nhà dì, hai vợ chồng già nhà dì chẳng có bản lĩnh gì cả, từ lúc còn trẻ chúng tôi vẫn luôn kinh doanh một cửa hàng bán gia vị nhỏ, mặc dù không thể quá giàu có nhưng cũng đủ ăn đủ sống. Mà thị trấn nhỏ nơi gia đình chúng tôi sinh sống rất khép kín, chưa bao giờ chúng tôi nghĩ rằng con của mình sẽ có một ngày ra được nước ngoài học đại học. Cho dù là bây giờ ngồi nhớ lại cũng thấy mọi việc giống như đang nằm mơ vậy. Tiểu Viên ạ, cháu có biết lúc ấy chúng tôi biết con trai thi đỗ được trường đại học tốt như vậy thì có tâm tình gì không? Có thể nói là vừa vui mừng vừa khổ sở, vui mừng tất nhiên là bởi vì con trai mình quá ưu tú, còn khổ sở là vì chúng tôi biết dù có đập nồi bán sắt cũng không thể gom góp được đủ học phí cho nó ra nước ngoài học.

Viên Mục Dã nghe xong bèn nhẹ nhàng vỗ lên bàn tay hơi lạnh của bà Kiều, cậu an ủi:
Với năng lực của Kiều Viêm, nhận được học bổng toàn phần hẳn không thành vấn đề.

Bà Kiều mỉm cười, nói:
Người bình thường thỉnh thoảng đến đó vài lần thì không sao, nhưng những người như chúng tôi ăn ở luôn tại đó thì trên người luôn có mùi gia vị không thể hết được, cho dù ngày nào cũng tắm rửa cũng vô dụng... Lúc Tiểu Viêm mới đi học, bạn học của nó thường xuyên giễu cợt nó vì mùi gia vị trên người, nhưng thằng bé chưa bao giờ nói với chúng tôi về điều đó. Trong một lần tôi đi họp phụ huynh cho Tiểu Viêm, cô giáo mới uyển chuyển bảo chúng tôi nên thường xuyên tắm rửa cho Tiểu Viêm, chú ý đến vệ sinh cá nhân của thằng bé. Lúc ấy dì chẳng biết phải giải thích thế nào, nhưng trong lòng dì thực sự cảm thấy rất khó chịu, dì thấy mình quá vô dụng không thể cho Tiểu Viêm một cuộc sống tốt hơn. Tối hôm ấy dì vừa tắm cho thằng bé vừa không kìm được mà khóc. Cũng từ lúc ấy, khi ở nhà Tiểu Viêm không bao giờ mặc đồng phục nữa, mỗi lần trước khi đi học về đến nhà, nó đều sẽ cởi đồng phục ra bỏ vào một cái túi nilon, sau đó hôm sau đi học lại thay đồng phục ở trường. Làm như vậy mặc dù cũng không thể khiến thứ mùi gia vị khó chịu kia hoàn toàn biến mất, nhưng tối thiểu sẽ không tiếp tục làm ảnh hưởng đến bạn học ngồi bên cạnh thằng bé... Về sau dì mới biết được, cái thói quen này mãi cho đến lúc Tiểu Viêm ra nước ngoài mới không cần phải tiếp tục nữa.

Có lẽ là quá nhớ con trai nên nói đến chỗ này, bà Kiều lại yên lặng chảy nước mắt. Viên Mục Dã thấy thế vội vàng đi tới bên cạnh đưa khăn giấy cho bà, sau đó an ủi:
Dì à, dì và chú đã dạy Kiều Viêm rất tốt, cậu ấy cũng không cảm thấy oán hận vì xuất thân nghèo khó của mình. Cậu ấy là một người tích cực và lạc quan, do đó đã có ảnh hưởng rất lớn đến bạn bè xung quanh cậu ấy.

Thạch Lỗi nghe xong bèn đứng dậy nhì5n về phía Viên Mục Dã và bảo:
Tôi đi vệ sinh cái, cậu với dì chậm rãi trò chuyện nhé...

Thấy Thạch Lỗi đi xa rồi, Viên Mục Dã mới xin lỗi bà Kiều:
Thật ngại quá dì Lưu, cái tên này có đôi khi nói chuyện mà không thèm suy nghĩ, nhưng anh ấy cũng không có ác ý đâu. Lần này chúng cháu tới cũng là vì muốn xem dì có cần chúng cháu hỗ trợ gì trong cuộc sống hay không thôi ạ.

Bà Kiều dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau sạch nước mắt trên mặt rồi nói:
Dì biết mấy năm Tiểu Viêm đi học ở nước ngoài rất vất vả, nhưng khi về nhà nó lại chẳng than vãn gì cả, chỉ luôn mỉm cười. Nói ra chắc cháu không tin, thật ra trước khi Tiểu Viêm mất dì đã có cảm giác như có điều gì đó sắp xảy ra, mấy ngày hôm ấy đầu óc dì luôn không thể tập trung nổi, dì còn tới chùa cúng bái một cái... Nhưng có những chuyện giống như là định mệnh vậy, nên tới cuối cùng cũng sẽ tới, vài ngày sau dì và chú nhận được cuộc điện thoại của cảnh sát.

Nghe bà Kiều nhắc đến ông Kiều, Viên Mục Dã bèn thận trọng hỏi:
Vậy chú Kiều... sao lại mất ạ?

Bà Kiều cười:
Dì hiểu tấm lòng của các cháu mà... Tiểu Viêm có thể quen biết với các cháu coi như đời này sống không uổng phí.

Viên Mục Dã thấy mỗi lần nhắc đến con trai, trong mắt bà Kiều lại ánh lên vẻ tự hào, thế là cậu bèn cố ý chuyển chủ đề sang Kiều Viêm:
Kiều Viêm được coi là một trong những học sinh ưu tú nhất khóa bọn cháu đấy ạ, từ học hành, thể thao, âm nhạc, chụp ảnh không có gì mà cậu ấy không biết. Đáng ngưỡng mộ nhất là cậu ấy vẫn luôn đi làm thêm ngoài giờ để kiếm tiền đóng học phí, điểm này khiến tất cả chúng cháu đều cảm thấy rất mặc cảm.


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.