Chương 1275: BÀ TRÁC


Thạch Lỗi nhếch miệng, gã lại búng tay cái nữa và xoay người đi về phía phòng tài vụ, còn cô y tá đứng sững tại chỗ mười mấy giây rồi mới giậ8t mình tỉnh lại, cô ta nhìn ngó xung quanh sau đó rời đi với khuôn mặt ngơ ngác.

Chiều hôm đó, Viên Mục Dã và mẹ của Kiều Viêm đã nó3i rất nhiều chuyện liên quan đến cậu ta, có lẽ do quá lâu không có người nào muốn trò chuyện về con trai của mình nên bà ấy tỏ ra vô cùng vu9i vẻ. Trước khi rời đi Viên Mục Dã còn để lại số điện thoại của mình, cậu dặn mẹ của Kiều Viêm hãy gọi cho mình nếu gặp khó khăn.

Đế6n tận lúc Viên Mục Dã chuẩn bị đứng dậy chào tạm biệt, Thạch Lỗi mới vừa ngâm nga một bài hát vừa bước ra khỏi thang máy, gã cũng mỉm cười c5hào tạm biệt mẹ của Kiều Viêm...
Sau khi rời khỏi viện dưỡng lão, Thạch Lỗi nói với giọng đắc ý:
Cậu thử đoán xem ai là người tốt bụng đã trả chi phí trong viện dưỡng lão cho bà Kiều?

Viên Mục Dã biết Thạch Lỗi biến mất lâu như vậy là để điều tra chuyện này, cậu cười giục:
Đừng thừa nước đục thả câu nữa, anh mau nói xem là ai đi!

Thạch Lỗi cười đáp:
Người tốt bụng đó chính là... gã anh trai tốt của Trác Thiếu Quân, Triệu Chính Phi.

Câu trả lời này khiến Viên Mục Dã hơi ngạc nhiên, cậu vội vàng hỏi:
Bà Kiều vào đây lúc nào?

Thạch Lỗi suy nghĩ rồi nói:
Chắc là nửa năm sau tai nạn của Trác Thiếu Quân...

Viên Mục Dã trầm ngâm suy nghĩ:
Lúc đó mấy người Ngô Vũ Phong đều chết cả rồi... Nếu tai nạn của Trác Thiếu Quân là do bọn họ báo thù cho Kiều Viêm, còn cái chết của họ lại là do Triệu Chính Phi báo thù cho Trác Thiếu Quân, vậy tại sao sau khi mọi chuyện kết thúc hắn lại hỗ trợ cuộc sống của mẹ Kiều Viêm? Điều này đâu hợp lý?

Thạch Lỗi cũng mắc ở vấn đề này:
Đúng là không hợp lý thật, nếu muốn trả thù thì phải làm triệt để chứ, tại sao lại chăm sóc mẹ của kẻ thù?


Khi Viên Mục Dã trở lại nhà họ Trác vào buổi tối, cậu nói với Trác Thiếu Quân về chuyện này, hắn nghe xong cũng tỏ vẻ khó tin, sau khi suy nghĩ một lúc lâu mới trầm giọng hỏi:
Liệu có phải Trác Thiếu Quân bảo anh ta làm như vậy không?


Viên Mục Dã hỏi ngược lại:
Chẳng phải Trác Thiếu Quân đã quên hết những chuyện này à? Tại sao cậu ta lại bảo Triệu Chính Phi đi chăm sóc mẹ Kiều Viêm được?


Không ngờ Trác Thiếu Quân lại lắc đầu:
Nói một cách chính xác thì sau này Trác Thiếu Quân mới mất đi một số ký ức...


Viên Mục Dã hỏi:
Ý của cậu là cậu ta không hề bị mất trí nhớ khi vừa tỉnh lại à?


Trác Thiếu Quân gật đầu:
Nếu tính mốc thời gian là lúc Trác Thiếu Quân ngã xuống vách núi, Kiều Viêm đã chết vì ngã xuống núi từ nửa năm trước đó. Còn mấy người Ngô Vũ Phong, Tôn Phóng thì lần lượt qua đời vì đủ các loại tai nạn trong hai đến ba tháng tiếp theo. Mẹ Kiều Viêm vào viện dưỡng lão nửa năm sau tai nạn của Trác Thiếu Quân; điều quan trọng nhất là, từ khi Trác Thiếu Quân tỉnh lại cho đến bây giờ, cậu ta chỉ có ký ức của hai năm rưỡi mà thôi.


Viên Mục Dã nói:
Ý của cậu là, Trác Thiếu Quân mất trí nhớ không phải vì bị thương khi ngã xuống vách núi, mà là do cậu ta bị một loại kích thích mãnh liệt nào đó, cuối cùng khiến cậu ta lựa chọn mất trí nhớ tạm thời...
Viên Mục Dã nói đến đây thì đột nhiên nhìn Trác Thiếu Quân:
Thật ra chúng ta vẫn luôn bỏ qua một người, nếu mọi chuyện đúng như những gì cậu nói, vậy vợ chồng Trác Khải Phong phải biết điều gì đó, nếu Trác Khải Phong bây giờ không chịu nói ra, vậy chúng ta chỉ còn một người để hỏi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.