Chương 1276: CHUYỆN CŨ NĂM ĐÓ
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1208 chữ
- 2022-02-10 03:24:40
Trong tình huống bình thường, Viên Mục Dã chỉ ở nhà họ Trác vài ngày rồi sẽ rời đi, nhưng sau khi xảy ra việc Trác Thiếu Quân bị tấn công, nhất 8là khi bà Trác nghe chồng mình nói Viên Mục Dã có thể dùng tay không bắt đạn, bà ta chỉ ước gì Viên Mục Dã có thể canh giữ bên cạnh con trai mì3nh 24 giờ mỗi ngày...
Nhưng bà Trác biết Viên Mục Dã dù sao cũng có việc riêng, bọn họ cứ bắt cậu ở lại nhà họ Trác thì cũng không ổn, 9vì vậy sau bữa tối hôm đó, bà Trác chủ động tìm đến nói chuyện với Viên Mục Dã và hỏi xem cậu có muốn phát triển ở nước M hay không.
Viên Mục Dã bèn nói:
Không sao ạ, công ty có nhân viên quản lý chuyên nghiệp rồi, hơn nữa không có gì quan trọng bằng sự an toàn của Thiếu Quân. Trước đây khi cậu ấy xảy ra chuyện, cháu đã không giúp được gì rồi, bây giờ cháu chỉ có thể cố gắng hết sức.
Không ngờ bà Trác nghe Viên Mục Dã nói vậy thì hai mắt đỏ hoe:
Thật không ngờ Tiểu Quân lại có một người bạn tốt như cháu... Khi nó gặp tai nạn, những người hay chơi với nó đều biến mất, thế mà Tiểu Quân vẫn coi chúng là bạn thân nhất của mình!
Viên Mục Dã thở dài:
Cháu nghe nói bọn họ đã lần lượt qua đời vào hai năm trước rồi... Dì à, nếu bọn họ đã không còn nữa, vậy dì cũng không cần phải tức giận với họ.
Không ngờ bà Trác lại hừ lạnh một tiếng:
Đó là quả báo của chúng nó... Nếu không phải do chúng nó thì Tiểu Quân đâu bị nằm liệt trên giường?
Bà Trác không kể tỉ mỉ chuyện chiếc trực thăng đưa người đi dưới thời tiết xấu thế nào... Bà ta chỉ liên tục chất vấn rằng tại sao những người bạn của Trác Thiếu Quân không xuống cứu người ngay từ đầu?
Mặc dù kết quả điều tra sau đó cho thấy nguyên nhân tai nạn là do sợi dây leo núi bị đứt vì mài mòn nghiêm trọng, nhưng vợ chồng Trác Khải Phong đương nhiên không tin điều này, bởi vì theo suy nghĩ của họ, những thanh niên này đều là dân đam mê leo núi dày dặn kinh nghiệm, bọn họ không thể phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy.
Nhưng sau đó, cảnh sát đã tìm thấy sợi dây bị đứt và xác nhận cú ngã của Trác Thiếu Quân thật sự là do dây bị mài mòn nghiêm trọng, vì vậy chuyện này được xác nhận là tai nạn ngoài ý muốn. Nhưng vợ chồng Trác Khải Phong luôn cho rằng mấy người Tôn Phóng và Ngô Vũ Phong phải có trách nhiệm đối với chuyện này...
Nghe đến đây, Viên Mục Dã đột nhiên hỏi:
Sau đó hai người tìm người bí mật điều tra bọn họ hả? Kết quả cuối cùng thế nào ạ?
Nghe được câu nói của bà Trác, Viên Mục Dã cố ý hỏi:
Dì đang nói về mấy người Tôn Phóng và Ngô Vũ Phong ạ?
Bà Trác tức giận:
Không phải chúng nó thì là ai? Chúng không những khiến Tiểu Quân ngã xuống vách núi, mà sau đó còn không thèm đến thăm nó! Đây là việc con người có thể làm sao?
Viên Mục Dã thở dài, nói:
Dì à, cháu rất tò mò muốn biết lúc đó đã xảy ra chuyện gì? Cháu có hỏi Tiểu Quân nhưng cậu ấy luôn bảo là chẳng nhớ gì hết...
Mặc dù chuyện đã qua lâu rồi, nhưng khi bà Trác nhớ lại, cảm xúc vẫn hơi trập trùng, bà ta tức giận nói với Viên Mục Dã rằng, khi hai vợ chồng nhận được tin thì Trác Thiếu Quân đã ngã xuống vực được 5 tiếng rồi...
Câu hỏi này khiến Viên Mục Dã trong nhất thời hơi khó trả lời, cậu suy nghĩ rồi đáp:
Ở nước S, cháu chủ yếu làm một số đơn hàng thương mại quốc tế, lần này cháu đến nước M là vì bên chi nhánh có một số nghiệp vụ mới cần cháu đích thân xét duyệt.
Nghe thấy Viên Mục Dã có chi nhánh tại nước M, bà Trác ngượng ngùng hỏi:
Vậy mấy hôm nay có làm công việc của cháu bị chậm trễ không?
Viên Mục Dã cười nói:
Dì quá khách sáo rồi, cháu là người không kén ăn nên không có yêu cầu cao gì đâu ạ... Hơn nữa với quan hệ giữa cháu và Thiếu Quân, nếu cần gì cháu chắc chắn sẽ nói với cậu ấy.
Bà Trác gật đầu:
Vậy là tốt rồi... Cháu cứ xem chỗ này như nhà mình, tuyệt đối đừng khách sáo. Đúng rồi Tiểu Viên, cháu làm việc gì ở nước S thế?
Vẻ mặt của bà Trác lúc này hơi do dự, mặc dù Viên Mục Dã là bạn của Trác Thiếu Quân, nhưng có một số chuyện mà ngay cả Trác Thiếu Quân cũng không biết, làm sao bà ta có thể nói với một người ngoài như Viên Mục Dã chứ?
Viên Mục Dã dường như đã đọc được suy nghĩ của bà Trác, cậu khẽ mỉm cười:
Dì à... Thật ra mấy ngày nay cháu và Thiếu Quân đã tìm ra một số manh mối, nhưng trong đó có vài chỗ không hợp lý, mà những chỗ này lại trùng khớp với đoạn ký ức đã mất của Thiếu Quân, dì có hiểu ý của cháu không?
Vi6ên Mục Dã đang lo không biết lấy cớ gì để nói chuyện với bà Trác, không ngờ đối phương lại chủ động mời cậu ra vườn hoa ngồi trò chuyện, khiến 5Viên Mục Dã hơi bất ngờ...
Tiểu Viên à, mấy ngày nay cháu đã quen chưa? Nếu cháu muốn ăn gì thì cứ nói với lão Lưu nhé, ông ấy đã làm việc được mấy chục năm trong gia đình dì rồi và luôn làm rất tốt.
Bà Trác nở nụ cười chân thành.
Ba năm trước, khi vợ chồng Trác Khải Phong cùng đội cứu hộ vùng núi giỏi nhất nước chạy đến hiện trường xảy ra vụ việc, trời đang đổ cơn mưa phùn... Trước khi bọn họ đến nơi, thật ra đã có một đội cứu hộ địa phương chạy đến hiện trường rồi, nhưng do thời tiết nên họ không lập tức xuống dưới vách đá để giải cứu.
Có câu có tiền mua tiên cũng được, đội cứu hộ do vợ chồng Trác Khải Phong tốn nhiều tiền để mời đến không hề do dự, bọn họ lập tức xuống dưới cứu người và nhanh chóng tìm được Trác Thiếu Quân đang hôn mê bất tỉnh.
Bà Trác biến sắc:
Làm sao cháu biết những chuyện này? Đến cả Tiểu Quân cũng không biết mà.
Viên Mục Dã cười nói:
Điều này cũng đâu khó đoán, nếu đổi lại là cháu thì cháu cũng làm như vậy. Vậy còn dì... Hai vợ chồng dì điều tra được gì rồi?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.