Chương 1282: MỘT CẬU ẤM ĂN CHƠI


Viên Mục Dã ngẫm nghĩ:
Cho nên việc Trác Thiếu Quân luôn không chịu về nhà quản lý công ty, thật ra là vì trốn tránh cha của cậu ta?

8
Trác Thiếu Quân gật đầu:
Từ mức độ nào đó có thể nói như vậy, có điều... lý do chủ yếu là vì cậu ta muốn bảo vệ con mèo hoang nhỏ tron3g lòng cậu ta.


Viên Mục Dã tò mò:
Mèo hoang? Sau đó Trác Thiếu Quân lại nuôi mèo hoang nữa à?

Viên Mục Dã lắc đầu:
Không thể nói lựa chọn này là một điều dễ dàng đối với họ, nhất là với những người mắc chứng trầm cảm, bởi vì chúng ta không phải họ nên không thể cảm nhận được sự đau khổ trong cuộc sống của họ, hơn nữa, cuộc sống đều quý giá với tất cả mọi người… Đúng là không nên dễ dàng từ bỏ nó.

Sau khi nghe xong, Trác Thiếu Quân nhìn ra cửa sổ và nói:
Có lẽ cậu ta không thể đối mặt với sự thật rằng, sự lựa chọn của mình đã khiến những người bạn bị giết, vì vậy Trác Thiếu Quân đã chọn quên nó đi… Cậu ta đã quên đi tất cả những ký ức đau khổ khiến mình sống không nổi dù chỉ một giây.

Nhưng Trác Thiếu Quân lại 9lắc đầu:
Sau khi con mèo hoang nhỏ kia bị ném chết không bao lâu, cậu ta tặng con mèo trắng cho người khác, còn cậu ta cả đời này sẽ không6 bao giờ nuôi mèo nữa.

Viên Mục Dã cau mày:
Vậy con mèo hoang mà cậu nói là cái gì?

Trác Thiếu Quân gật đầu:
Ừm... Chuyện giữa Trác Thiếu Quân và Kiều Viêm không phải là bí mật gì trong nhóm bọn họ, nhưng tất cả bọn họ đều rất ăn ý giữ kín không nói ra.

Viên Mục Dã hơi nghi hoặc:
Vậy chuyện Trác Thiếu Quân luôn một lòng muốn chết... cũng là bởi vì Kiều Viêm?

Viên Mục Dã suy nghĩ rồi trả lời:
Hoạt động tâm lý của con người rất phức tạp, ngoài nhu cầu sinh tồn cơ bản ra, họ vẫn còn nhu cầu về tâm sinh lý… Mà nó cũng là thứ quyết định chất lượng cuộc sống của đa số người. Ví dụ có người rất nghèo, nhưng thế giới tinh thần của họ lại rất giàu có, vậy thì người đó sẽ rất vui vẻ. Nhưng có người nhìn bề ngoài có được cả thế giới, nhưng họ vẫn có thứ không đạt được, vì vậy họ sống không vui, Trác Thiếu Quân chính là trường hợp sau.


Con người rất khác với chúng tôi, chủng tộc của tôi có thể làm mọi thứ để tồn tại, nhưng con người lại từ bỏ quá dễ dàng…
Trác Thiếu Quân cảm thất thật khó hiểu.
Trác Thiếu Quân bất đắc dĩ gật đầu:
Có một số việc phải sau khi Trác Thiếu Quân xảy ra chuyện rồi Trác Khải Phong mới biết, mặc dù lúc ấy Kiều Viêm đã chết, nhưng ở trong mắt ông ta, Kiều Viêm còn ghê tởm hơn cả con mèo hoang nhỏ năm đó... Ông ta tuyệt đối không cho phép con mình xuất hiện một chút xíu tì vết nào.

Viên Mục Dã ngẫm nghĩ:
Chẳng lẽ cũng vì nguyên nhân này... mà Trác Khải Phong mới giết hết mấy người Ngô Vũ Phong?

Trác Thiếu Quân nhún vai đáp:
Đơn giản thôi mà, đương nhiên là giết người diệt khẩu, thật ra Trác Khải Phong là kẻ máu lạnh, ông ta thà để con trai ruột chết, còn hơn là để người khác biết chuyện của cậu ta và Kiều Viêm, và làm nhà họ Trác xấu mặt.

Viên Mục Dã lắc đầu:
Bảo sao Trác Thiếu Quân bị trầm cảm từ bé, còn Triệu Chính Phi lại tự tử ở độ tuổi đang tỏa sáng nhất…

Trác Thiếu Quân cười:
Con mèo hoang5 kia đã trở thành một nỗi niềm mãi mãi không thể gỡ được trong lòng Trác Thiếu Quân, cho nên, khi cậu ta gặp được một người có hoàn cảnh khá giống với con mèo hoang nhỏ kia... cậu ta đã hoàn toàn chìm đắm.

Viên Mục Dã kinh ngạc:
Ý cậu người này chính là Kiều Viêm?

Trác Thiếu Quân bất đắc dĩ nói:
Thật ra Trác Thiếu Quân đã bị trầm cảm từ khi còn rất nhỏ, sự vui vẻ và lạc quan bên ngoài của cậu ta đều là biểu hiện của việc uống thuốc trong thời gian dài. Sau này khi đi học gặp Kiều Viêm, Trác Thiếu Quân mới tốt hơn một chút… Nhưng sau khi Kiều Viêm chết, bệnh trầm cảm của Trác Thiếu Quân lại tái phát và nó cũng khiến cậu ta không còn muốn sống tiếp nữa. Nhưng cho dù đã đến lúc này, Trác Thiếu Quân vẫn không dám để mình chết quá khác người, vì vậy cậu ta nhờ bọn Tôn Phóng và Ngô Vũ Phong để họ giúp cậu ta rời khỏi thế giới này giống như Kiều Viêm. Lúc đầu mấy người Ngô Vũ Phong không đồng ý, nhưng sau đó họ thấy Trác Thiếu Quân sống quá khổ sở nên cuối cùng mới lên kế hoạch cho vụ tai nạn.


Những chuyện này đều được Trác Thiếu Quân viết trong nhật ký à?
Viên Mục Dã hỏi.
Trác Thiếu Quân gật đầu:
Ừ, không biết là may mắn hay xui xẻo, Trác Thiếu Quân rơi từ trên cao xuống mà vẫn không chết, còn Trác Khải Phong đã phát hiện cuốn nhật ký ghi lại tất cả những bí mật đó trong quá trình cậu ta điều trị.

Viên Mục Dã cảm thấy thật khó tin:
Nếu Trác Khải Phong đã biết Trác Thiếu Quân muốn chết, vậy tại sao ông ta còn lừa Triệu Chính Phi đi giết mấy người Ngô Vũ Phong chứ?

Trác Thiếu Quân cười lạnh:
Triệu Chính Phi cứ nghĩ là giết Triệu Cẩm Bưu thì Trác Khải Phong vĩnh viễn sẽ không biết chuyện của mẹ anh ta năm đó, nhưng thật ra Trác Khải Phong đã biết hết mọi chuyện, ông ta chỉ lợi dụng Triệu Chính Phi mà thôi… Bây giờ Triệu Cẩm Bưu và anh ta đều đã chết, đương nhiên tất cả những tai họa ngầm đều biến mất.

Trác Thiếu Quân nói đến đây thì bất ngờ hỏi Viên Mục Dã bằng vẻ mặt khó hiểu:
Tại sao con người lại có ý định tự sát vậy? Còn sống không tốt ư?

Viên Mục Dã gật đầu:
Thật không ngờ, người nhìn bề ngoài vô cùng sung sướng như Trác Thiếu Quân lại có một cuộc sống kìm nén và đau khổ ngay từ nhỏ như vậy… Bây giờ đã biết sự thật, cậu có dự tính gì cho tương lai không?


Trác Thiếu Quân cười:
Còn tính toán gì nữa, đương nhiên là rời khỏi nhà họ Trác càng sớm càng tốt, tôi không phải con của Trác Khải Phong nên đâu cần chơi trò cha hiền con hiếu ở đây chứ. Nếu ông ta thà rằng con mình là một cậu ấm ăn chơi chứ không muốn thừa nhận con người thật sự của Trác Thiếu Quân, vậy tôi cứ làm một cậu ấm ăn chơi thôi. Còn về những kẻ muốn làm hại Trác Thiếu Quân, chỉ cần tôi rời khỏi nhà họ Trác, rời khỏi lợi ích của Tập đoàn Trác thị, lúc đó tôi sẽ không uy hiếp đến họ nữa, nếu bọn chúng vẫn muốn dây dưa tiếp, tôi nghĩ kẻ thua thiệt cuối cùng sẽ là họ.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.