Chương 1283: KHỔ SỞ SUY TÍNH


Không ngờ câu nói của Trác Thiếu Quân lại vô tình nhắc nhở Viên Mục Dã, khiến cậu đột nhiên hiểu ra mọi chuyện:
Nếu lúc đó thật sự xảy ra t8ai nạn, mấy người bị treo giữa không trung bởi cùng một sợi dây… Rất có thể người phía dưới cùng là Kiều Viêm đã cắt dây, hy sinh bản thân 3để làm nhẹ bớt trọng lượng, từ đó cứu được tất cả mọi người.


Trác Thiếu Quân suy nghĩ rồi hỏi:
Ý anh là Kiều Viên đã lựa chọn hy 9sinh chính mình để cứu mọi người à? Trên đời này thật sự có hành động vô tư như vậy sao? Chẳng phải con người đều ích kỷ à?

Theo quan điểm của Viên Mục Dã, vấn đề này thật ra không khó xử lý, nhưng Trác Thiếu Quân đã hứa với chủ nhân của thân thể này là chăm sóc cha mẹ cậu ta, cho dù biết cha cậu ta không phải kẻ hiền lành gì, nhưng dù sao vẫn còn người mẹ, nếu một người phụ nữ liên tiếp phải chịu cảnh mất con thì tinh thần bà ta chắc chắn sẽ sụp đổ.
Vào lúc ăn trưa, Trác Khải Phong bước xuống nhà với khuôn mặt tái nhợt vì say rượu, trước đó ông ta vẫn không tỉnh lại, Viên Mục Dã từng hoài nghi liệu đối phương có bị ngộ độc rượu do bị cậu cho uống quá nhiều hay không?
Viên M6ục Dã lắc đầu:
Con người rất ích kỷ, nhưng đôi khi lại rất vô tư… Hơn nữa trong trường hợp đó, hoặc là tất cả cùng chết, hoặc là người dướ5i cùng sẽ chết một mình. Mặc dù tôi chưa từng gặp Kiều Viêm, nhưng tôi cũng đoán được cậu ta là người thế nào, cộng thêm mối quan hệ với Trác Thiếu Quân, không khó để cậu ta đưa ra lựa chọn đó.

Trác Thiếu Quân chưa hiểu rõ lắm, nhưng hắn vẫn gật đầu:
Có thể đây là nguyên nhân khiến bệnh trầm cảm của Trác Thiếu Quân tái phát… Nhưng tôi vẫn giữ quan điểm cũ, con người thật sự quá phức tạp.

Bà Trác không vui:
Nói linh tinh gì vậy, đừng lúc nào cũng nói tới chết chóc! Như vậy xui lắm! Chẳng lẽ mấy năm qua gia đình chúng ta chưa đủ nhiều chuyện ư? Ông không để người ta sống thoải mái một chút à?

Trác Thiếu Quân vội tranh thủ:
Anh họ cũng họ Trác mà! Hơn nữa, anh ấy luôn quan tâm đến việc của công ty, chắc anh ấy giỏi hơn con nhiều.

Nhưng Trác Thiếu Quân lại bảo Viên Mục Dã không cần phải sợ, bởi vì khi chui ra từ cơ thể Trác Khải Phong, hắn đã xử lý xong mọi chuyện, cùng lắm ông ta chỉ cảm thấy nhức đầu khi tỉnh lại mà thôi… Đúng là như vậy, khi Trác Khải Phong ngồi xuống ghế, ông ta vẫn dùng tay xoa Thái Dương, mặt nhăn nhó vì đau.
Bà Trác thấy vậy bèn trách móc:
Hôm qua ông uống với ai mà nhiều thế? Chẳng phải lúc kiểm tra sức khỏe đầu tuần, bác sĩ đã dặn ông bớt uống rượu à? Tại sao lại không nghe lời chứ?

Trác Khải Phong thở dài nói:
Tối hôm qua tôi uống rượu với lão Lưu phụ trách duyệt dự án, bà cũng biết tình huống của công ty bây giờ rồi đấy, nếu không lo liệu ổn từ trên xuống dưới thì đâu có được?
Không ngờ khi nói đến đây, ông ta đột nhiên chuyển đề tài và nói với Trác Thiếu Quân:
Tiểu Quân, con cũng nên quan tâm đến tình hình công ty chúng ta đi, con mau về giúp cha thì cha cũng đỡ mệt hơn một chút.

Trác Thiếu Quân tỏ vẻ khó xử:
Cha, tình huống của con bây giờ có đến công ty cũng không giúp được gì… Hơn nữa, có một số việc con cũng chưa tìm hiểu hết, dù đi cũng không tập trung làm việc được.

Viên Mục Dã cười không nói, bởi vì có một số điều nếu Trác Thiếu Quân không tự mình cảm nhận được, vậy cho dù người khác có giải thích cặn kẽ đến mấy thì hắn cũng không thể hiểu, đây cũng là lằn ranh mãi mãi không thể vượt qua được giữa hắn và con người.
Chuyện đã đến nước này, Viên Mục Dã và Trác Thiếu Quân về cơ bản đã tìm hiểu được quá khứ và hiện tại của cậu ấm Trác Thiếu Quân, vấn đề duy nhất bây giờ là làm thế nào thoát khỏi người cha luôn có ham muốn kiểm soát quá lớn kia…
Bà Trác vội vàng hòa giải:
Tiểu Quân vừa mới bình phục, cho dù trở về công ty cũng không vội, tôi cho ông biết, không có gì quan trọng hơn sức khỏe của nó!

Mặc dù Trác Khải Phong cảm thấy không vui, nhưng vì có sự xuất hiện của người ngoài là Viên Mục Dã nên ông ta đành thở dài nói:
Đương nhiên tôi cũng biết sức khỏe của con là trên hết… Nhưng chúng ta phấn đấu nhiều năm như vậy là vì cái gì chứ? Chẳng phải vì nó à? Bây giờ cứ tạm thời như vậy đi, đợi khi nào nó ổn định lại thì phải đến công ty đi làm! Mấy lão già kia suốt ngày nhìn chằm chằm vào vị trí của tôi, bọn họ tưởng tôi không biết sao? Lúc trước tên nào tên nấy chỉ là bọn đàn em của tôi, nếu không có tôi cho họ một miếng cơm ăn thì bọn họ còn chẳng bằng cái rắm, tôi chỉ muốn cho bọn họ biết, kể cả tôi chết thì công ty cũng mãi mãi thuộc về họ Trác!

Không ngờ Trác Khải Phong lại hừ lạnh:
Đừng nhắc đến thằng vô dụng đó! Cha nuôi nó nhiều năm như vậy chẳng lẽ còn không biết ư? Nó lại dám cấu kết với người ngoài để gây chuyện trong công ty! Nếu không phải nể mặt người cha đã chết của nó, cha đã đuổi nó đi từ lâu rồi.


Thấy chồng mình càng nói càng kích động, bà Trác vội an ủi:
Được rồi được rồi, đừng nóng, tim ông không tốt, hôm qua lại uống rượu, ông tranh thủ ăn chút gì đó rồi về phòng nghỉ đi! Mấy chuyện này không cần ông nói thì Tiểu Quân cũng biết mà, dù sao ba chúng ta mới là người một nhà.


Nhưng Trác Thiếu Quân lại không muốn kết thúc đề tài này, hắn nói thẳng:
Thật ra con muốn đi nước ngoài nghỉ ngơi một thời gian và tạm thời tránh xa những chuyện phức tạp này…

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.