Chương 1285: Đồng loại


Thạch Lỗi gật đầu:
Ừ đúng vậy, sao tôi lại quên bọn họ chứ? Nếu Triệu Chính Phi có thể vì trả thù cho Trác Thiếu Quân mà giết bọn Ngô Vũ Phong và8 Tôn Phóng, thì người thân của bọn họ tại sao lại không hướng về nhà họ Trác để báo thù? Nhất là Tôn Phóng, mặc dù nhà họ Tôn không giàu có như n3hà họ Trác, nhưng cũng là một gia tộc lớn rất có thế lực ở nước M... Về địa vị, Tôn Phóng là con trai trưởng đời thứ ba của nhà họ Tôn, chết một 9cách không minh bạch như vậy, nhà họ Tôn sao có thể dễ dàng bỏ qua.


Viên Mục Dã thở dài:
Nếu như trước khi quyết định làm việc đó, bọn 6họ có thể nhìn thấy những chuyện xảy ra sau này thì có lẽ đã không vì nhất thời xúc động mà đồng ý yêu cầu hoang đường khi ấy của Trác Thiếu Quân5 rồi.


Thạch Lỗi hừ một tiếng:
Bảo sao trước đó Trác Thiếu Quân lại muốn chết thanh thản, nếu người yêu chết rồi lại còn hại chết cả bạn bè thì cũng chẳng còn mặt mũi nào sống trên đời này nữa!

Viên Mục Dã cười nói:
Ồ anh còn có cả người yêu và bạn bè à? Hôm nào giới thiệu cho tôi với nhé!

Không ngờ Thạch lỗi lại sững người, rồi tự giễu nói:
Cũng phải... hai thứ này đối với tôi mà nói không hề phù hợp chút nào, cậu nhìn Trác Thiếu Quân xem, nếu cậu ta cũng là kẻ một thân một mình như tôi thì có lẽ bây giờ vẫn là một thanh niên yêu đời vô lo vô nghĩ!

Sau khi nói chuyện với Thạch Lỗi, Viên Mục Dã vội vàng quay về nhà họ Trác, hiện giờ nhà họ Trác đang trong thời kỳ chuyển giao, cho nên cậu không dám rời đi quá lâu, sợ trong lúc cậu không ở đây sẽ xảy ra chuyện...
Không ngờ Viên Mục Dã vừa về đến nơi thì thấy Trác Thiếu Quân đang vừa hát khe khẽ vừa thu dọn hành lý, cậu lắc đầu cười bảo:
Tâm trạng không tệ nhỉ, có chuyện gì vui muốn nói với tôi ư?

Trác Thiếu Quân cười lớn tiếng:
Có thể có chuyện vui gì nữa chứ? Còn không phải là vì chúng ta sắp lập tức rời khỏi nơi thị phi này ư! Cho nên tôi muốn thu dọn trước, đến lúc đó chúng ta đi luôn cũng được!

Viên Mục Dã không đành lòng đả kích tinh thần lạc quan của Trác Thiếu Quân, nhưng treo thưởng trên mạng không phải là chuyện nhỏ, những kẻ liều mạng để ý đến chỗ tiền thưởng kia đều sẽ như đỉa bám chặt lấy con mồi không chịu buông ra...
Nghĩ vậy, Viên Mục Dã nói chuyện treo thưởng cho Trác Thiếu Quân nghe, hắn cũng rất ngạc nhiên:
Tôi bây giờ đáng tiền như vậy à?


Viên Mục Dã cười khẽ:
Sao lại không chứ? Đây là treo thưởng 50 triệu đó! Có bao nhiêu người cả đời chưa từng nhìn thấy 5 triệu chứ đừng nói là 50 triệu, cho nên mấy ngày tới tốt nhất cậu vẫn nên cẩn thận thì hơn.


Không ngờ Trác Thiếu Quân lại tỏ vẻ không quan tâm:
Nếu có người chủ tâm muốn kiếm số tiền kia, thì cẩn thận thế nào cũng vô dụng, cùng lắm thì đổi thân một lần nữa chứ sao!


Viên Mục Dã hơi kinh ngạc:
Không phải trước đây cậu rất thích cơ thể của Trác Thiếu Quân à? Sao giờ lại đổi ý rồi?


Trác Thiếu Quân chán nản nói:
Mặc dù cơ thể này có ngoại hình khá ổn, không lo ăn không lo mặc, nhưng đối với tôi đây lại là khuyết điểm trí mạng, đó chính là quá bắt mắt, cho dù đi đến đâu cũng sẽ trở thành tiêu điểm, tôi không quen với việc này lắm... Anh phải biết, tôi vẫn luôn hy vọng ẩn nấp trong loài người, tốt nhất đừng để đồng loại của tôi tìm ra thôi.


Viên Mục Dã khẽ nhíu mày:
Đồng loại của cậu... không phải bọn chúng đều đi xuống lòng đất hết rồi ư?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.