Chương 1286: Rời khỏi nhà họ trác
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1290 chữ
- 2022-02-10 03:24:54
Viên Mục Dã suy nghĩ một chút rồi bảo:
Nói vậy cũng đúng, thân phận của Trác Thiếu Quân này đúng là quá nổi bật, xem ra chúng ta phải nhan8h chóng giải quyết vấn đề này mới được.
Trước đây, khi Trác Thiếu Quân vẫn còn là Lệ Thần, hắn luôn duy trì nguyên tắc sống vô da3nh trong thành phố, vẫn luôn giữ mình như vô hình giữa mọi người. Những người từng tiếp xúc với hắn đều chỉ có những ký ức mơ hồ không rõ 9ràng, giống như người này rõ ràng có tồn tại, nhưng vĩnh viễn không có được sự chú ý của người khác...
Viên Mục Dã nhìn kỹ bộ dao dĩa và đồ ăn của Trác Thiếu Quân, sau đó lại nhìn đồ dùng của mình. Lúc này mới phát hiện ra mặc dù hai bộ đồ này nhìn qua thì không hề khác nhau, nhưng nếu quan sát kỹ sẽ phát hiện, đồ dùng của Trác Thiếu Quân có hoa văn rất thanh lịch, còn đồ dùng của cậu là bộ đồ ăn thông thường.
Viên Mục Dã lắc đầu cười:
Hay thật, đúng là không dễ để nhầm lẫn đồ ăn của chúng ta...
Viên Mục Dã nhìn lại đồ ăn trên bàn:
Nhưng tôi thấy đồ ăn của chúng ta giống nhau mà! Căn bản không có gì khác cả.
Nhưng Trác Thiếu Quân lại mỉm cười nói:
Anh nhìn kỹ đồ ăn của anh đi, rồi nhìn lại đồ của tôi xem...
Viên Mục Dã gật đầu:
Trước đây Thạch Lỗi cũng từng đề nghị chúng ta rời khỏi đây, nhưng tôi nghĩ phải tìm cách bắt được nội ứng trong nhà họ Trác đã, cho nên mới không đồng ý. Nhưng hiện giờ tình hình đã thay đổi rồi... Vậy chút nữa chúng ta đi luôn.
Trác Thiếu Quân ngạc nhiên nói:
Đi luôn? Gấp vậy sao?
Viên Mục Dã cười:
Đúng, một chút nữa đi luôn, chúng ta phải làm cho đối phương trở tay không kịp.
Lúc ăn cơm tối, cha mẹ Trác Thiếu Quân vì tham gia cuộc họp thường niên của công ty nên chỉ có Viên Mục Dã và Trác Thiếu Quân cùng ăn cơm. Trong bữa cơm, hai người đều biểu hiện rất bình thường, cho dù là ai cũng không nhận ra được một chút nữa bọn họ sẽ diễn cảnh
trốn nhà bỏ đi
.
Viên Mục Dã vốn cho rằng Trác Thiếu Quân biết trong bò bít tết có độc sẽ không ăn, không ngờ một giây sau hắn lại cắt tiếp một miếng thịt bò cho vào miệng, sau đó nhai từng miếng từng miếng.
Viên Mục Dã kinh ngạc:
Cậu làm gì thế? Biết rõ là có độc mà còn ăn?
Viên Mục Dã vô cùng nghi hoặc:
Ý là gì? Chẳng lẽ đồ ăn của mọi người không được làm cùng một chỗ sao?
Trác Thiếu Quân gật đầu:
Cũng gần như vậy, ba bữa cơm của người nhà họ Trác đều được chuyên gia dinh dưỡng gia đình dựa theo báo cáo sức khỏe định kỳ của từng người để lên thực đơn, mỗi người đều có chế độ ăn riêng biệt, bởi vì thể chất khác biệt, nên phòng bếp sẽ không nhầm lẫn đồ ăn của mọi người...
Viên Mục Dã nhìn theo bóng lưng chú Lưu đi xa dần, cậu nói:
Cho dù là ai cũng có thể tiếp xúc với đồ ăn của cậu, nhưng người thực sự có thể bê đồ ăn đến trước mặt cậu thì chỉ có một người, nếu không đối phương làm sao có thể chắc chắn cậu sẽ ăn đồ ăn có độc chứ?
Trác Thiếu Quân nhìn theo hướng chú Lưu vừa đi:
Ông ấy đã làm ở nhà họ Trác mấy chục năm rồi, hơn nữa tôi cũng đã điều ra kỹ càng bối cảnh gia đình của ông ấy. Về cơ bản ông ấy là một người đơn độc, cũng không có bất cứ điểm yếu nào để người khác bắt được mà uy hiếp. Hơn nữa, ở nhà họ Trác có phân chia ai phụ trách đồ ăn của ai, nên sẽ không nhầm lẫn...
Mặc dù bữa tối chỉ có hai người họ ăn, nhưng quản gia Lưu vẫn bày một bàn đồ ăn rất phong phú. Có điều so với Viên Mục Dã, khẩu vị của Trác Thiếu Quân không được tốt lắm...
Sao thế? Đồ ăn hôm nay có vấn đề gì à?
Nhân lúc chú Lưu ra ngoài lấy canh, Viên Mục Dã thì thầm hỏi Trác Thiếu Quân.
Thì khi đó ngay cả Viên Mục Dã cũng không chắc cuối cùng cậu sẽ đứng về phía nào. Suy cho cùng, so với những đồng loại của Trác Thiếu Quân, thì giải thưởng treo trên mạng kia chẳng là vấn đề gì to tát nữa.
Lúc này Trác Thiếu Quân thấy sắc mặt Viên Mục Dã nặng nề thì nói:
Thế này đi, chúng ta cứ rời khỏi nhà họ Trác đã, tránh để sát thủ thực sự kéo đến sẽ liên lụy tới những người khác trong nhà...
Trác Thiếu Quân cười nói:
Ai cũng có thể hết... Nhưng tất cả đều là những người đã làm lâu lăm ở đây, cho nên tôi nghĩ mãi không ra người này có thể là ai.
Lúc này chú Lưu bưng hai bát canh sâm lên, sau đó đặt từng bát xuống trước mặt Viên Mục Dã và Trác Thiếu Quân, chú ấy mỉm cười và bảo:
Cậu chủ, cơ thể của cậu vừa mới hồi phục, mấy ngày nay cậu Viên cũng vì chuyện của cậu là lao lực, cho nên bà chủ đã dặn tôi hầm canh sâm cho hai người, hai người từ từ dùng nhé...
Trác Thiếu Quân nhìn bàn đồ ăn trước mặt và nói:
Bò bít tết bị người ta hạ độc...
Viên Mục Dã lập tức ngừng nhai, nháy mắt cảm thấy thịt bò trong miệng mình không còn ngon như khi nãy.
Không ngờ Trác Thiếu Quân lại cười bảo:
Yên tâm, đồ ăn của anh không có vấn đề gì, chỉ có đồ ăn của tôi bị bỏ độc thôi.
Viên Mục Dã lập tức bỏ dao dĩa trong tay xuống:
Từ trên xuống dưới trong nhà họ Trác này, những ai có thể động đến đồ ăn của cậu?
Còn Trác Thiếu Quân hiện gi6ờ lại nổi bật đến mức không thể bước chân ra khỏi cửa, bởi vì cho dù hắn xuất hiện ở đâu hay trong trường hợp nào, cũng sẽ có vô số ký giả5 bao quanh, như chỉ muốn dùng ánh đèn flash mà bọc kín hắn lại.
Mặc dù Viên Mục Dã cũng không biết làm thế nào mà Trác Thiếu Quân và đồng loại của hắn có thể nhận ra nhau, nhưng cậu tin rằng giữa bọn họ có mối liên kết nhất định mà con người không thể lý giải được. Nếu như có một ngày Trác Thiếu Quân bại lộ thân phận, thu hút đồng loại đến...
Trác Thiếu Quân cười:
Tí độc này không có tác dụng gì với tôi đâu, chẳng bao lâu sẽ được phân giải hết. Nhưng nếu là con người bình thường thì lại khác, với lượng độc tố này, chỉ cần ăn liên tiếp trong một tuần... về cơ bản sẽ không cứu được.
Vì không muốn làm kinh động đến những người khác trong nhà, sau khi hai người ăn cơm xong vẫn như thường ngày ra ngoài vườn hoa đi dạo một lúc, mà Viên Mục Dã cũng lợi dụng lúc này để liên lạc với Thạch Lỗi, dặn gã sắp xếp người đến bên ngoài nhà họ Trác sẵn sàng tiếp ứng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.