Chương 1295: NGƯỜI KỀ BÊN GỐI


Trác Thiếu Quân thấy Kiều Viêm ngày nào cũng vất vả như vậy thì rất đau lòng muốn giúp cậu ấy, dù sao tiền sinh hoạt của Ki8ều Viêm còn chẳng đủ cho cậu ta mua một chiếc đồng hồ. Nhưng sau khi Kiều Viêm từ chối thẳng thừng lời đề nghị của cậu ta,3 thì Trác Thiếu Quân cũng hiểu không thể làm vậy.

Bởi vì Trác Thiếu Quân biết Kiều Viêm cũng có lòng tự trọng của 9mình, đồng thời cũng tin tưởng vào năng lực của Kiều Viêm, chút khó khăn này căn bản không làm khó được cậu ấy... Hơn nữa 6tái ông mất ngựa, sao biết không phải phúc, cứ như vậy hai người dễ dàng cùng nhau tốt nghiệp.
Sau khi nghe chú Lưu kể lại mọi chuyện, sắc mặt Trác Thiếu Quân ngây ngốc hỏi chú Lưu:
Vì sao chú không nói mọi chuyện cho cháu biết sớm hơn... tại sao phải để mọi chuyện phát triển đến mức không thể nào cứu vãn được nữa?

Chú Lưu hừ lạnh:
Bởi vì đây là nghiệp chướng mà hai cha con các người nên nhận, tôi muốn nhìn xem, nhà họ Trác các người muốn vì chuyện này mà gánh trên vai bao nhiêu mạng người nữa thì mới bằng lòng bỏ qua!

Đến lúc này, rốt cuộc chú Lưu mới ý thức được bao nhiêu năm qua mình đã làm quá nhiều chuyện ác vì Trác Khải Phong, nhiều đến mức báo ứng đến nhanh như vậy, chính mình lại tự tay hại chết con trai của em gái mình...
Mặc dù khi đó chú Lưu không thể tự tha thứ cho mình, nhưng ông ta càng không thể tha thứ cho cha con họ Trác, bọn họ đều ỷ mình có tiền có thế, muốn điều khiển sinh tử của người khác như thế nào cũng được. Hơn nữa... sau khi hại chết người yêu, vậy mà nó vẫn có thể sống nhẹ nhàng trên cõi đời này.
Trước đây, Trác Thiếu Quân không hề biết chút gì về chuyện này, khi cậu ta nghe từ chính miệng chú Lưu kể lại những khó khăn mà Kiều Viêm gặp phải, thậm chí cả cái chết của cậu ấy... Vậy mà cũng do cha mình giở trò, cậu ta tức giận đến không nói lên lời.
Nếu như là người khác, Trác Thiếu Quân có thể đánh hắn, có thể giết hắn, nhưng người này dù thế nào cũng là cha ruột của cậu ta, cho dù Trác Thiếu Quân tức giận đến thế nào, cũng chỉ có thể gằn giọng chất vấn:
Vì sao... Hại anh ấy có lợi gì cho cha chứ?

Hóa ra, khi còn trẻ chú Lưu từng là một tù trốn trại, vì không muốn liên lụy đến người nhà nên ông ta vẫn luôn sống dưới tên giả, sau đó một lần có cơ duyên quen biết Trác Khải Phong, đối phương thấy ông ta làm việc dứt khoát lại không có ràng buộc, mặc dù biết ông ta là tù trốn trại nhưng vẫn giữ ông ta bên cạnh...
Qua nhiều năm như vậy, chú Lưu vẫn chưa từng liên hệ với người nhà, không ngờ sau khi Kiều Viêm xảy ra chuyện, lúc cha mẹ cậu ấy đến cục cảnh sát nhận xác, chú Lưu mới biết mẹ Kiều Viêm chính là người em gái ruột đã thất lạc nhiều năm của mình.
Mọi người đều cho rằng vụ tai nạn ngã xuống sườn núi của Kiều Viêm là do Trác Thiếu Quân vì tự vệ đã cắt dây thừng. Nhưng không ai biết, một người luôn cẩn thận như Kiều Viêm sao có thể mang theo một sợi dây thừng cũ để buộc sinh mệnh của tất cả mọi người lên đó được.
Sau đó, Trác Thiếu Quân lại mãi chìm đắm trong nỗi đau quá lớn không thể thoát ra được, cũng không hề suy nghĩ đến chuyện ấy, nên không phát hiện ra Trác Khải Phong đã ra tay với sợi dây thừng leo núi đó. Mà người đổi sợi dây thừng ấy, chính là người quản gia mà Trác Thiếu Quân tin tưởng từ nhỏ, chú Lưu...
Viên Mục Dã lo lắng nhìn về phía chú Lưu:
Ông nói ông đang báo thù cho Kiều Viêm? Nhưng rõ ràng ông cũng là kẻ đồng lõa hại chết cậu ấy mà? Ông không cảm thấy hành động của mình bất hợp lý sao?

Sắc mặt chú Lưu cứng đờ, sau đó tự hỏi tự trả lời:
Đúng vậy nhỉ... Tôi cũng là đồng lõa hại chết Kiều Viêm, tại sao tôi lại muốn báo thù cho cậu ta chứ? Chuyện này đúng là hoang đường. Bởi vì tôi phát hiện, người mình tốn hết tâm tư nghĩ cách hại chết, lại là cháu ngoại mình.

Bà Trác thấy con mình như vậy thì vội vàng đỡ lấy Trác Thiếu Quân:
Tiểu Quân... con nghe mẹ, mọi chuyện đều sẽ tốt thôi, tin mẹ... sẽ tốt thôi.

Nhưng Trác Thiếu Quân lại tuyệt vọng nói:
Sẽ không tốt... mãi mãi sẽ không!

Sau khi Trác Khải P5hong biết được chuyện mình làm không những không khiến Kiều Viêm bị đuổi học, mà còn khiến hai người họ có thêm một năm bên nhau, thì tức đến mức thiếu chút nữa là phát bệnh tim. Nhưng cho dù như vậy ông ta vẫn chưa từ bỏ ý định, vẫn muốn tìm cơ hội hãm hại Kiều Viêm, thậm chí khi cậu ấy tốt nghiệp đi xin việc vẫn không ngừng ngáng chân khắp nơi, khiến cậu ấy tự dưng bị mất việc mấy lần.
Nhưng tất cả những chuyện này vẫn chưa phải quá đáng nhất...
Trác Khải Phong cười lạnh:
Hạnh phúc... cái gọi là hạnh phúc của con là dùng sự bất hạnh của người khác để đổi lấy! Không có ta, con có thể ra nước ngoài học ở trường danh tiếng sao? Không có ta con có thể có cuộc sống ưu việt như thế sao? Có một điểm lão Lưu nói không sai, Kiều Viêm đúng là ưu tú hơn con rất nhiều, nhưng nó không phải là con ta! Con mới là con của ta!


Nhưng con mong là không phải! Vì cái gì hết lần này đến lần khác là con... tại sao con lại là con của cha? Nếu như không phải... anh ấy sẽ không phải chết, nếu anh ấy không chết, tất cả mọi người đều sẽ không chết....
Sau khi nói xong Trác Thiếu Quân sụp xuống, ngồi co quắp dưới đất.
Không ngờ Trác Khải Phong lại âm trầm nói:
Điểm tốt chính là để con của ta trở lại thành người bình thường!


Thế nào là bình thường? Thế nào là bất thường? Cha vì những người đối đầu với mình mưu hại lẫn nhau, ép anh hai phải làm những chuyện mà anh ấy không thích... đây chính là chuyện mà người bình thường nên làm sao? So với cha, con mới là người bình thường. Tại vì sao cha không thể để con sống vui vẻ một chút? Chẳng lẽ bởi vì con mang họ Trác nên không có tư cách được sống hạnh phúc sao?
Trác Thiếu Quân tức giận chất vấn.
Viên Mục Dã lặng lẽ nhìn chú Lưu và Trác Khải Phong, hóa ra hai bọn họ đều cùng là một loại người, họ chỉ muốn nhìn thấy chuyện mình muốn nhìn, nếu không hai người đã chẳng thể cùng cấu kết làm chuyện xấu nhiều năm như vậy...
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã lạnh lùng nói với chú Lưu:
Ông biết rõ Trác Thiếu Quân là người bị hại, nhưng vì muốn báo thù cho Kiều Viêm mà hết lần này đến lần khác hại cậu ta. Ông ngoài miệng thì nói là muốn báo thù cho Kiều Viêm, nhưng ông có nghĩ đến cảm nhận của Kiều Viêm không? Nếu như cậu ta ở dưới suối vàng biết được, có nguyện ý nhìn ông hại chết người yêu của cậu ta không? Cái ông gọi là báo thù, chẳng qua chỉ là muốn giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng mình mà thôi, còn với Kiều Viêm, hay thậm chí là em gái của ông cũng chẳng hề có chút liên quan nào cả!

Cơ thể chú Lưu cứng đờ, dường như bị nói trúng tâm sự, nhưng ông ta vẫn mạnh miệng:
Nói vớ vẩn! Mày thì biết cái gì?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.