Chương 1294: MUỐN ĐỔ LỖI CHO NGƯỜI KHÁC


Không ngờ Trác Khải Phong nghe Viên Mục Dã nói vậy lại cười lạnh:
Ngây thơ! Chính vì Tiểu Quân quen biết một đám người giống như mày lên gi8ờ nó mới trở thành người như vậy đấy! Bệnh trầm cảm cái gì? Chó má! Nói thẳng ra chính là nhu nhược! Từ nhỏ tao đã cho nó sống cuộc sống tố3t nhất, học trường tốt nhất, bất luận đi đến đâu người ta cũng vì nó là con của Trác Khải Phong tao nên đều phải ngước mắt nhìn lên! Bây gi9ờ mày lại nói với tao vì nó được sống tốt hơn người khác nên sinh ra u uất sao? Trên thế giới này còn có chuyện buồn cười như vậy à? Vậy th6ì chỉ có thể là do từ nhỏ đến lớn nó chưa từng phải chịu khổ, chưa từng cảm nhận được cảm giác bị người khác khinh thường vì không có tiền 5là như thế nào, nếu không nó nhất định sẽ cố mà trân trọng những ngày tháng sống dễ dàng như hiện tại, chứ không phải ở đó mà suốt ngày không ốm cũng rên, muốn sống muốn chết!


Cuối cùng Viên Mục Dã cũng hiểu được bản tính cố chấp của Trác Khải Phong, chuyện ông ta không tán đồng thì cho dù có biện luận ba ngày ba đêm cũng không thể nào thuyết phục được, nhưng hiện giờ Trác Thiếu Quân đã không còn là một cậu bé phải nghe theo sắp đặt của cha mẹ nữa.
Lòng bà Trác như tro tàn:
Khải Phong... anh nói thật cho em biết, cái chết của Tiểu Phi có liên quan gì đến anh không?

Khả năng đổi trắng thay đen nói dối không đổi sắc của Trác Khải Phong chỉ hơn chứ không bao giờ kém so với bất kỳ ai, nhưng chỉ có duy nhất trước mặt vợ mình là ông ta có chút chột dạ:
Nghĩa Mai, tôi vẫn luôn coi Chính Phi như con đẻ, sao tôi có thể làm hại nó chứ?

Không ngờ bà Trác lại không giữ vẻ dịu dàng như lúc bình thường mà lạnh lùng nói:
Anh thực sự cho rằng tôi không biết gì về những chuyện anh giao Chính Phi làm trong mấy năm qua sao? Tôi vốn cho rằng, Tiểu Phi gọi anh là cha bao nhiêu năm như vậy, thêm cả tình nghĩa vợ chồng nhiều năm của chúng ta, anh sẽ chừa cho nó một đường lui... Xem ra tôi đã quá ngây thơ rồi, cuối cùng anh vẫn dồn nó vào đường chết.

Nhìn vẻ mặt dứt khoát của vợ, Trác Khải Phong biết sắp có chuyện không hay, thế là ông ta vội vàng chuyển hướng, dùng vẻ mặt không thể ngờ nhìn chằm chăm chú Lưu, ông ta nghiến răng nghiến lợi hỏi:
Tại sao? Bao nhiêu năm qua tôi đã từng bạc đãi anh chưa? Tôi tin tưởng anh như vậy, còn cứu mạng anh... Vậy mà anh lại phản bội tôi vào lúc này?

Thế là Viên Mục Dã lắc đầu:
Hôm nay cho dù chú có nói gì thì cũng không thể can thiệp vào lựa chọn của Thiếu Quân nữa. Hơn nữa chú đừng quên, tất cả những nhân ác này đều là do chú gieo xuống, cậu ấy là con của chú nên vì chú mà phải gánh chịu mọi hậu quả, chú còn bất mãn gì nữa? Chẳng lẽ chú cứ nhất định muốn Thiếu Quân phải có kết cục như Triệu Chính Phi thì mới hài lòng sao?

Bà Trác đứng bên cạnh nghe vậy thì như lọt vào trong sương mù, bà ta nghi hoặc nhìn con trai đang quỳ trên đất, rồi nhìn người chồng đang tức giận, sau đó quay lại hỏi Viên Mục Dã:
Cháu nói gì? Cái gì nhân ác? Hậu quả xấu gì?

Chú Lưu cười lạnh:
Đúng là anh đã từng cứu mạng tôi, nhưng bao nhiêu năm tôi đi theo anh như vậy, tận tâm tận lực làm việc vì anh... cũng đã trả hết nợ ân tình năm đó rồi chứ?!

Trác Khải Phong thất vọng nói:
Bọn chúng... cho anh bao nhiêu tiền? Từ khi nào mà anh trở nên hám tiền như vậy?

Không ngờ chú Lưu lại lắc đầu:
Tôi làm vậy không phải vì tiền... mà là vì một người.


Vì ai?
Trác Khải Phong thắc mắc.
Chú Lưu hừ lạnh:
Cái này phải hỏi cha của cậu...
Ông ta nhìn Trác Khải Phong, sau đó chậm rãi nói:
Ông chủ, ông có muốn tôi kể cho cậu chủ nghe những chuyện tốt năm đó ông sai tôi làm không?

Sau đó chú Lưu kể lại những chuyện năm đó mình đã làm theo ý của Trác Khải Phong...
Chú Lưu im lặng một lúc sau đó mới trầm giọng nói ra hai chữ:
Kiều Viêm...

Trác Khải Phong tức giận hét lên:
Lại là Kiều Viêm? Chẳng lẽ Kiều Viêm này kiếp trước có thù với nhà họ Trác chúng tôi sao? Người đã chết rồi mà âm hồn không tan? Tiểu Quân vì nó mà đòi sống đòi chết, anh vì nó mà phản bội, sớm biết Kiều Viêm có bản lĩnh đến vậy thì lúc đầu tôi nên cúng bái nhang khói mỗi ngày cho nó mới phải! Tôi không hiểu nổi, một gia đình thế nào có thể dạy dỗ ra một đứa con như vậy? Một người đàn ông trưởng thành... lại có sức hút lớn đến thế? Cha mẹ nó có biết nó ở ngoài làm những chuyện mất mặt kia không?


Ông im đi! Đúng... cha mẹ Kiều Viêm đúng là người không có nhiều tiền, nhưng trên phương diện giáo dục con cái thì họ gấp anh đến hàng trăm lần. Anh có thể đến nơi Kiều Viêm học tập và làm việc, cứ hỏi bất kỳ một ai thì sẽ biết nó là một người trẻ tuổi ưu tú như thế nào! Nó chỉ là con của một gia đình bình thường, nhưng có thể sánh bước bên cạnh con anh, hoàn toàn là dựa vào thực lực của bản thân nó bước từng bước một. Anh dựa vào cái gì mà vì con mình đi hủy hoại tương lai của người khác chứ?
Chú Lưu nổi giận đùng đùng.
Nhưng nghe chú Lưu nói vậy, Trác Thiếu Quân đang quỳ trên mặt đất bỗng đứng bật dậy, kinh ngạc nói:
Chú Lưu, chú nói thế là thế nào? Sao bố cháu lại phá hủy tương lai của Kiều Viêm?

Cái chết của Triệu Chính Phi vẫn luôn là cái gai trong lòng bà Trác, bà ta nghe chú Lưu nói vậy thì lập tức chất vấn:
Lão Lưu, ý của anh là gì?

Nhưng chú Lưu lại không trả lời bà ta, mà chỉ nhìn về phía Trác Khải Phong...
Có một số chuyện của Triệu Chính Phi đến giờ Trác Khải Phong vẫn luôn giấu giếm vợ không nói ra sự thật, cho nên ông ta đương nhiên không muốn chuyện ấy được nói ra từ miệng Viên Mục Dã, lại còn vào thời điểm này, nên ông ta nói với chú Lưu:
Lão Lưu, bà chủ mệt rồi, ông đưa bà ấy lên trên nghỉ ngơi đi...

Nhưng không ngờ, người quản gia luôn ngoan ngoãn nghe lời Trác Khải Phong lại không hề nhúc nhích, ngược lại còn lạnh lùng nhìn về phía ông ta và nói:
Ông chủ, ông vẫn định tiếp tục giấu bà chủ chuyện của cậu Chính Phi sao?

Hóa ra, năm đó ngoài mặt Trác Khải Phong giả vờ như mặc kệ Trác Thiếu Quân, nhưng trên thực tế ông ta là một người cha có dục vọng khống chế cực mạnh, ông ta vẫn luôn cho người giám thị nhất cử nhất động của Trác Thiếu Quân, và nhanh chóng phát hiện bí mật không thể để ai biết của con trai.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.