Chương 1293: CHUYỆN TỐT ĐẸP


Viên Mục Dã thấy trạng thái của Trác Thiếu Quân không ổn thì lập tức đi đến phía sau hắn, cậu nhẹ giọng hỏi:
Cậu không sao chứ?8 Có phải không thoải mái ở đâu không?


Trác Thiếu Quân day mi tâm:
Tôi không sao, chỉ thấy hơi choáng đầu thôi.

<3br>Bà Trác vẫn rất quan tâm tới con trai, nghe thấy con trai bảo chóng mặt, bà ta lập tức lo lắng nói:
Tiểu Quân? Con khó chịu9 à? Để mẹ gọi bác sĩ đến kiểm tra nhé?


Trác Thiếu Quân lại khoát tay:
Không cần đâu ạ, một chút nữa là con ổn thôi.
6
Lúc này, cơ thể của Trác Thiếu Quân hơi run lên, nếu không phải Viên Mục Dã nhanh tay đỡ được, thì hắn đã suýt ngã xuống đất. Sau khi ổn định cơ thể, hắn đột nhiên
bịch
một tiếng quỳ trên mặt đất...
Trác Khải Phong thấy thế sắc mặt xanh mét, đưa tay muốn kéo Trác Thiếu Quân lên:
Con làm cái gì thế? Đứng lên cho ta! Đừng có làm mất mặt người nhà họ Trác ở đây!!

Nhưng Viên Mục Dã lại chắn giữa hai cha con, cậu nói:
Chú Trác, đây là chuyện của Thiếu Quân, cháu hy vọng chú có thể để cậu ấy tự giải quyết.

Ông nội Hải Nhi thấy sắc mặt Trác Thiếu Quân khác thường thì cho rằng hắn đang chột dạ, thế là nghiêm nghị nói:
Trác T5hiếu Quân! Hôm nay ông sẽ không tính sổ chuyện cháu nợ Hải Nhi, vì ông biết khi chúng nó xảy ra chuyện cháu vẫn đang hôn mê... Nhưng cháu nhất định phải nói rõ ràng, rốt cuộc giữa các cháu có chuyện gì? Vì sao từ khi Kiều Viêm qua đời thì mọi chuyện lại bắt đầu mất kiểm soát như vậy?

Không ngờ khi nghe thấy ông nội Hải Nhi lại nhắc đến Kiều Viêm, Trác Khải Phong không kiềm chế được tức giận mà nói:
Đừng nhắc đến thằng đó nữa, những chuyện này không liên quan gì đến nó hết!!

Viên Mục Dã cảm giác được có vẻ Trác Khải Phong vô cùng ghét Kiều Viêm, có khi nào... ông ta đã biết chuyện giữa Trác Thiếu Quân và Kiều Viêm?
Nghĩ đến đây, cậu liền đứng ra nói chuyện với ông nội Hải Nhi:
Thật ra cái chết của bọn họ vẫn luôn khiến Trác Thiếu Quân rất đau lòng, cậu ấy thực sự rất khổ sở, chuyện đến nước này quả thực không phải ý muốn của cậu ấy. Nếu như có thể... Thiếu Quân sẽ cố gắng dùng hết khả năng để bù đắp cho mọi người, nhưng dù sao người chết cũng không thể sống lại, cho nên hôm nay dù mọi người có chém giết cậu ấy một ngàn lần thì cũng có ích gì đâu? Hơn nữa, cháu tin rằng đây cũng không phải điều mà mấy người Hải Nhi muốn nhìn thấy. Bởi vì cho dù mọi chuyện có ra sao thì tình cảm của bọn họ vẫn chưa bao giờ thay đổi.

Không ngờ ông Tôn nghe vậy lại cười khẩy:
Đúng là buồn cười... Bây giờ người chết là con chúng tôi, còn Trác Thiếu Quân vẫn còn sống sờ sờ đây. Cậu nói với tôi là hiện giờ cậu ta đang rất đau khổ à? Tôi không thấy như vậy đâu?!

Viên Mục Dã nghe ông ta nói thế cũng bất lực:
Chú Tôn, trước đây chắc chú cũng có nghe thấy một vài tin đồn Thiếu Quân muốn tự sát? Hôm nay cháu có thể nói cho mọi người biết, đó không phải là tin đồn, mà là sự thật... Có lẽ ở trong mắt mọi người, hiện giờ Thiếu Quân sống rất tốt, nhưng có những lúc người ở lại mới là người đau khổ nhất. Cháu có thể khẳng định một trăm phần trăm rằng, nếu như thời gian có thể quay lại, Thiếu Quân sẽ tình nguyện người chết là mình, tiếc rằng trên đời này không có ‘nếu như’. Hơn nữa, mỗi người sinh ra đều có trách nhiệm và sứ mệnh của riêng mình, Thiếu Quân cũng không ngoại lệ. Nửa đời đầu của cậu ấy vẫn luôn bị những trách nhiệm và sứ mệnh kia trói buộc, không dám sống là chính mình, vì thế cậu ấy đã phải trả một cái giá vô cùng đắt. Các vị ở đây đều là người nhà của những người bạn thân nhất của cậu ấy, mọi người hãy nghĩ kỹ lại mà xem, nếu như cậu ấy thật sự là một người hèn hạ không thể chấp nhận được như mọi người nói, thì cậu ấy và con cháu của mọi người có thể trở thành bạn bè thân nhất của nhau không? Người muốn giả vờ một lúc không khó, nhưng nếu đóng giả cả đời thì có mấy người thực sự làm được. Trải qua chuyện này, Trác Thiếu Quân trước kia đã chết rồi, hiện tại trách nhiệm và sứ mệnh của cậu ấy, ngoài chăm sóc cha mẹ của mình ra, thì còn phải chăm sóc và bảo vệ từng người các vị... Đây không phải đền bù, mà là chuyện cậu ấy nhất định phải làm thay bạn bè của mình. Vì vậy, tôi xin mọi người hãy cho Thiếu Quân một cơ hội, để cậu ấy có thể thực hiện được lời hứa với bạn bè của mình.

Trác Khải Phong hét lên với vẻ mặt dữ tợn:
Để nó tự giải quyết? Nếu thật sự để nó tự giải quyết thì chẳng biết nó đã chết bao nhiêu lần rồi! Tôi là cha của nó! Chuyện của nó do tôi quyết!


Không ngờ Viên Mục Dã lại khác hẳn với vẻ hiền lành khiêm tốn tốt tính mọi khi, thái độ của cậu trở nên kiên quyết, cậu nói:
Thật xin lỗi chú Trác, cháu không thể tán thành cách giải quyết này của chú! Chuyện vì sao lại phát triển đến mức này... trong lòng chú không rõ sao? Chẳng lẽ đến bây giờ chú còn không nên nghĩ lại xem cách giải quyết vấn đề của mình có chỗ nào không ổn ư?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.