Chương 1292: NHỮNG NGƯỜI BẠN KHÔNG BAO GIỜ XA NHAU


Ông Tôn có vẻ không đồng ý với lời nói của Trác Khải Phong, trước tiên ông ta liếc mắt nhìn về phía chú Lưu đứng bên cạnh Trác Khải Phong, sau8 đó mới trầm giọng nói:
Ông có bằng chứng chứng minh Kiều Viêm chết không phải do tai nạn không?


Trác Khải Phong cười lạnh:
Tôi kh3ông có chứng cứ... nhưng các người có sao? Đừng dùng những suy đoán vô cớ của bản thân để gán tội cho chúng tôi, nếu không phải như vậy thì t9ại sao lúc trước Tiểu Quân lại khốn khổ như thế? Vì vậy, mọi chuyện phát triển như ngày hôm nay, con của các người cũng đều có trách nhiệm!
6
Thấy Trác Khải Phong ngang ngược vô lý như vậy, ông Tôn cười lạnh:
Nói có thể ông không tin... nhưng người muốn con ông chết không phải chỉ có mấy người làm cha mẹ chúng tôi đâu. Hiện giờ, tất cả chúng tôi đều cầu gì được nấy, kết quả này khiến rất nhiều người đều vô cùng hài lòng.

Không ngờ Trác Khải Phong vốn nên phẫn nộ lại đắc ý nói:
Kết quả này cũng khiến tôi rất hài lòng...
Sau khi nói xong ông ta lấy điện thoại gọi cho Trác Thiếu Quân đang ở bên ngoài:
Vào đi, chuyện đến hôm nay nhất định phải có kết quả mới được.

Trác Thiếu Quân gật đầu:
Ban đầu, đúng là tôi đã lên chiếc xe đỗ trước cửa nhà, có điều, chiếc xe lái ra khỏi đường hầm và bị bọn sát thủ truy đuổi chỉ là một chiếc xe giống như đúc mà thôi... Nhưng có chuyện này cũng phải hỏi lại, anh họ, tại sao anh lại khẳng định tôi đã lên chiếc xe đó thế?

Trác Thiếu Dương lập tức nhận ra mình đã nói sai, nên vội vàng chữa lại:
Tôi... tôi xem tin tức, đúng rồi, tôi đã đọc được tin nói cậu lên chiếc xe kia.

Mấy người bảo vệ đứng ở cổng nhìn thấy Viên Mục Dã và Trác Thiếu Quân từ trên xe bước xuống thì suýt nữa cho rằng mình gặp ma giữa ban ngày, cho đến khi Trác Thiếu Quân cười nói với bọn họ:
Lúc đó hai chúng tôi đã đổi xe, cho nên mới thoát được một kiếp.

Bấy giờ các phóng viên vẫn đứng gần biệt thự nhà họ Trác đều xông đến, mấy người bảo vệ lập tức bước lên ngăn họ lại, còn Trác Thiếu Quân và Viên Mục Dã thì nhân này nhanh chóng đi vào trong biệt thự.
Trác Thiếu Quân nhún vai nói ra sự thật:
Thật ra lúc đó chúng cháu không ở trong chiếc xe kia.

Ở đây ngoại trừ ba người nhà họ Trác và Viên Mục Dã thì chẳng có ai muốn thấy cảnh này, ngay cả Trác Thiếu Dương cũng không thể tin nổi mà nói:
Không thể nào! Rõ ràng mày đã lên chiếc xe đó!

Lúc hai người bước vào biệt thự, vợ chồng Trác Khải Phong và nhóm ông Tôn đang trợn mắt nhìn nhau, nhưng sau khi nhìn thấy Trác Thiếu Quân và Viên Mục Dã bình yên vô sự xuất hiện, tất cả đều lập tức đỏ mắt...
Ông Tôn kinh ngạc nhìn về phía Trác Thiếu Quân:
Cậu lại không chết?

Trác Thiếu Quân cũng không muốn tiếp tục dây dưa với tên này, dù sao người quan trọng trong vở kịch ngày hôm nay không phải là Trác Thiếu Dương. Hắn quay người về phía nhóm ông Tôn, sau đó cúi gập người với bọn họ.
Ngay cả Trác Khải Phong cũng không ngờ con trai của mình lại làm như vậy, ông ta quát lớn:
Thiếu Quân! Là bọn họ muốn hại chết con, tại sao con phải cúi đầu trước bọn họ chứ?!

Trác Thiếu Quân đau lòng nhìn về phía Trác Khải Phong:
Cái chết của mấy người Tôn Phóng đúng là có liên quan đến con, mặc dù con không giết họ, nhưng họ lại bởi vì con mà chết... Cha, cái cúi đầu này con nhất định phải làm, các chú, các cô, còn cả ông nội của Hải Nhi nữa, mỗi người bọn họ đều đáng nhận được cái cúi đầu này.

Cô của Trương Kiệt Thành nghe xong thì kích động tiến lên nắm lấy ống tay áo của Trác Thiếu Quân, bà ấy chất vấn:
Vì sao vậy? Không phải mấy đứa là bạn thân của nhau à? Tại sao mọi chuyện lại thành ra như ngày hôm nay chứ? Cháu nói cho cô đi, tại sao hả?

Sau khi cúp máy, Trác Thiếu Quân nhìn về phía Viên Mục Dã và bảo:
Trác Khải Phong muốn chúng ta vào trong...

Viên Mục Dã tháo đống râu ria ngụy trang trên mặt xuống, sau đó nói với Thạch Lỗi:
Chúng tôi đi vào, anh ở ngoài này xem xét.

Trong một chiếc xe ô tô đỗ bên ngoài biệt thự, sau khi nghe thấy câu nói kia của Trác Khải Phong thông qua thiết bị giám sát, Thạch L5ỗi hừ lạnh:
Lão Trác Khải Phong này đúng là một kẻ quen đổi trắng thay đen, trước đây nếu không phải lão cố chấp cho rằng chính con trai mình đã hại chết Kiều Viêm trước, thì làm sao có thể hiểu lầm tai nạn leo núi của Trác Thiếu Quân là do bọn Tôn Phóng và mấy người kia muốn báo thù cho Kiều Viêm chứ? Nói đi nói lại... lão ta mới chính là người khơi mào cho chuỗi bi kịch này!

Trác Thiếu Quân ngồi cạnh thở dài:
Việc Kiều Viêm gặp tai nạn rơi từ vách núi xuống đã khiến Trác Thiếu Quân, một người bị trầm cảm lâu năm, mất đi ý chí muốn sống tiếp. Nhưng vì nghĩ đến gia tộc và cha mẹ mình, cậu ta mới nhờ những người bạn thân giúp mình ngụy tạo một vụ tự sát thành tai nạn, muốn đi theo người mà cậu ta yêu nhất. Chuyện này vốn nên kết thúc tại đó, nhưng không ngờ mạng Trác Thiếu Quân lại lớn như vậy, không chết mà được người nhà cứu về... Đến khi cậu ta tỉnh dậy sau cơn hôn mê lại phát hiện cha mình và anh trai đã hại chết mấy người Tôn Phóng và Ngô Vũ Phong! Lúc này trong lòng Trác Thiếu Quân đau khổ như có ngàn mũi tên đâm vào tim, nhưng một người nằm liệt trên giường như cậu ta đừng nói là tự sát, đến muốn uống nước còn cần có người hỗ trợ, cho nên cậu ta chỉ có thể ép bản thân dần quên đi những ký ức đau buồn đó.

Viên Mục Dã vừa nghe vừa tiếp tục quan sát tình hình bên trong biệt thự, cảm xúc của ông Tôn và những bậc cha mẹ ông ta dẫn theo đều vô cùng kích động, có lẽ lời nói của Trác Khải phong đã kích thích dây thần kinh vốn đã căng thẳng của họ...
Mà Trác Khải Phong còn tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa:
Cho dù hôm nay các người không tìm đến tôi, thì sớm muộn gì tôi cũng sẽ tìm đến các người! Từ sau khi Tiểu Quân tỉnh lại liên tiếp có sát thủ tìm đến, cuối cùng còn làm hại xe của nó rơi từ trên cầu xuống... Nếu các người nhất quyết phải làm mọi việc đến mức này, Trác Khải Phong tôi cũng sẽ theo đến cùng.


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.