Chương 1300: THÙ TRONG GIẶC NGOÀI
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1150 chữ
- 2022-02-12 03:02:39
Viên Mục Dã đang định nhắc nhở Lữ Trường Nghĩa đừng chọn phe quá sớm để tránh sau này phải xấu hổ. Nhưng đúng lúc này cậu lại thấy Thạch Lỗi vội vàn8g bước ra từ thang máy, gã nói với Viên Mục Dã bằng giọng nghiêm trọng:
Gọi điện thoại cho Đoàn Phong đi, mọi thứ có thể còn nghiêm trọng hơn chún3g ta tưởng…
Lữ Trường Nghĩa ở bên cạnh nghe thấy vậy thì vô cùng thức thời nói:
Anh Viên cứ trò chuyện đi, tôi đi mua mấy cốc cà phê rồi 9quay lại.
Thạch Lỗi nhìn theo bóng lưng của Lữ Trường Nghĩa, gã hỏi:
Có cần tôi sai người đi dò la gốc gác của gã này không?
Trác Thiếu Quân không thể nói chuyện do có cái ống đang cắm vào miệng, hắn cố gắng chớp mắt với Viên Mục Dã để ra hiệu mình đã nghe thấy. Sau đó Viên Mục Dã nói vài câu với y tá trực rồi mới rời khỏi phòng chăm sóc đặc biệt.
Viên Mục Dã hiểu rõ tình cảnh bây giờ của Trác Thiếu Quân đúng là thù trong giặc ngoài. Nhưng so với những đồng loại suốt ngày muốn chiếm Trái đất, thì mấy giám đốc ngấp nghé tài sản công ty nhà họ Trác thật sự chẳng là cái thá gì…
Buổi chiều, Viên Mục Dã nhận được điện thoại của Đoàn Phong, anh ta nói bọn họ sắp lên máy bay và có thể đến nơi vào sáng sớm ngày mai. Đoàn Phong liên tục dặn dò Viên Mục Dã phải để mắt đến Trác Thiếu Quân, đề phòng hắn
đầu hàng địch và phản quốc
vào lúc mấu chốt.
Viên Mục Dã buồn cười hỏi:
Sao mấy lời này của anh có vẻ khó chịu thế? Còn đầu hàng địch và phản quốc nữa chứ?
Đoàn Phong tức giận nói:
Khó chịu gì chứ, côn trùng tinh mãi mãi là côn trùng tinh, trước đó cậu ta có quan hệ tốt với cậu là vì không dính dáng đến lợi ích cá nhân. Ví dụ như cậu quen một người bạn nước ngoài, cậu cảm thấy anh ta là người rất coi trọng nghĩa khí và đáng để chơi thân… Nhưng cậu sẽ phản bội tổ quốc vì anh ta sao? Bản tính con người rất khó lường, chứ chưa cần nói cậu ta còn chẳng phải con người!
Viên Mục Dã đương nhiên hiểu đạo lý này, nhưng hiện tại cậu vẫn lựa chọn tin tưởng Trác Thiếu Quân, vì vậy cậu cười bảo:
Được rồi được rồi… Tôi biết mà, anh không cần phải lo đâu, có gì gặp nhau rồi lại nói.
Sau khi cậu cúp máy, Thạch Lỗi ngồi ở ghế lái phụ không nhịn được mà lên tiếng:
Tình huống bây giờ còn phức tạp hơn hồi đó, có trời mới biết có bao nhiêu con côn trùng như Lý Bình ẩn nấp giữa con người.
Viên Mục Dã nói:
Loại sinh vật này có mục đích rất mạnh, bọn họ không thể tìm đến Trác Thiếu Quân chỉ vì muốn diệt trừ kẻ phản bội…
Thạch Lỗi nghiêm túc nói:
Đợi khi Trác Thiếu Quân ra ngoài thì cậu phải hỏi cậu ta, tôi cũng có cùng ý kiến với Đoàn Phong, dù sao chúng ta không phải đồng loại, không ai bảo đảm được tên kia có ý đồ gì hay không.
Giọng Thạch Lỗi trầm xuống:
Sau khi chúng ta lấp kín lối đi xuống mặt đất, tôi vẫn luôn cử người canh chừng. Nhưng vừa rồi khi liên lạc với bên đó tôi mới phát hiện… Đã hơn nửa năm rồi nhân viên phụ trách canh giữ không lĩnh lương.
Viên Mục Dã suy nghĩ một chút rồi đưa ra suy đoán của mình:
Có nghĩa là đồng loại của Trác Thiếu Quân đã lên mặt đất ít nhất nửa năm rồi?
Thạch Lỗi thở dài:
Tôi e rằng đúng là như vậy…
Viên Mục Dã hiểu được mức độ nghiêm trọng của sự việc nên lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Đoàn Phong. Trước tiên cậu giải thích qua tình hình hiện tại, sau đó bảo Đoàn Phong dẫn người đến tụ tập càng sớm càng tốt.
Sau khi cúp máy, Viên Mục Dã liếc nhìn cánh cửa phòng chăm sóc đặc biệt, cậu nói:
Phải mau chóng đưa Trác Thiếu Quân ra ngoài, chỉ có hai khả năng những tên đó tìm đến cậu ta, một là muốn giết Trác Thiếu Quân, hai là… kéo cậu ta nhập bọn.
Thạch Lỗi cười:
Đưa cậu ta ra ngoài không khó, dù sao cậu ta cũng đang giả vờ hôn mê, cơ thể chắc cũng không còn gì đáng lo ngại… Nhưng vấn đề là phải làm thế nào để tránh được sự nghi ngờ của người khác?
Viê6n Mục Dã lắc đầu:
Tạm thời không cần… Trước tiên cứ nói bên chỗ anh đã xảy ra chuyện gì đi? Chẳng nhẽ Triệu Nam Nam cũng có vấn đề?
Sắc m5ặt của Thạch Lỗi trở nên nghiêm trọng:
Triệu Nam Nam không sao, nhưng chỗ thị trấn nhỏ nơi phát hiện côn trùng tinh năm đó có vấn đề.
Trái tim Viên Mục Dã lập tức thắt lại, cậu hiểu tại sao Thạch Lỗi lại muốn liên lạc với nhóm Đoàn Phong. Viên Mục Dã cau mày hỏi:
Tình hình cụ thể thế nào?
Viên Mục Dã nghĩ một lúc rồi trả lời:
Việc xuất viện ngay sau hôm bị nổ chắc chắn là không thực tế, trước tiên cứ đưa cậu ta ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt đã rồi tính.
Thạch Lỗi cười bảo:
Chuyện này dễ thôi… Lát nữa khi cậu vào gặp cậu ta, cứ bảo cậu ta tự do phát huy là được.
Khi gặp lại Trác Thiếu Quân, Viên Mục Dã thấy khí sắc của hắn rõ ràng đã khá hơn rất nhiều. Tranh thủ lúc y tá trực điều chỉnh thiết bị, cậu thì thầm vào tai Trác Thiếu Quân:
Y tá tên Lý Bình đúng là có vấn đề, ngay hôm nay cậu phải hạ tất cả các chỉ số xuống trước khi trời tối, làm như vậy thì mới chuyển sang phòng bình thường được.
Viên Mục Dã chỉ mỉm cười, sau đó nói sang chuyện khác:
Nếu đã biết Lý Bình có vấn đề, chúng ta không thể mặc kệ được… Hãy tìm cách điều tra xem cô ta có tiếp xúc với ai khác trong khoảng thời gian này không, nhưng Lý Bình này cũng có chút kỹ năng, nếu theo dõi quá sát sẽ dễ dàng bị cô ta phát hiện.
Thạch Lỗi gật đầu:
Chuyện này đơn giản thôi… Bây giờ là thời đại 4.0 rồi, theo dõi một người không cần phải nhìn chằm chằm như trước nữa, việc này cứ để tôi lo.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.