Chương 1301: BẤT LỰC


Thấy Trác Thiếu Quân khẩn trương như vậy, Viên Mục Dã vội vàng hỏi:
Sao thế? Lần này đối phương tới rất đông à?


Nhưng Trác8 Thiếu Quân lại trả lời rằng mình không biết, nhưng hắn có linh cảm... Nếu không trốn, hắn sẽ phải đối mặt với một tình huống khó l3ựa chọn.

Viên Mục Dã biết tình huống khó lựa chọn của Trác Thiếu Quân là gì, vì vậy cậu trầm giọng nói:
Nếu đối phương cố 9tình tìm kiếm, cho dù cậu trốn đến chỗ nào cũng vô ích, cậu phải hiểu điều này hơn tôi chứ.


Có thể còn nghiêm trọng hơn tình huống của anh bây giờ... Vì vậy mà tôi muốn rời đi càng nhanh càng tốt.
Trác Thiếu Quân nói với vẻ nghiêm trọng.
Nhưng Viên Mục Dã lại thở dài:
Bây giờ việc tìm kiếm thông tin và giao thông thuận tiện như vậy, cậu cảm thấy trốn ở đâu mới được coi là an toàn?

Trác Thiếu Quân thành khẩn nói:
Chẳng phải lúc trước anh nói muốn tìm một cái đảo nhỏ để ẩn cư à? Tôi cảm thấy đề nghị này rất tốt, tấm chắn tự nhiên của đảo là biển cả bốn phía xung quanh nên rất an toàn, chắc nó có thể ngăn chặn được. Tranh thủ bây giờ còn kịp, các anh có thể giữ lại một số hạt giống cho loài người.


Liệu đến lúc đó nhân loại có bị tuyệt chủng không?
Viên Mục Dã hỏi dò.
Trác Thiếu Quân bất đắc dĩ nói:
Chắc là vậy... Sẽ có một số ít người còn sống, hay nói cách khác, loài người sẽ biến đổi và không còn là con người thuần túy nữa.

Viên Mục Dã nhăn nhó cười hỏi:
Giống như tôi bây giờ hả?

Mặc dù ngày hôm đó Viên Mục Dã và Trác Thiếu Quân không thể thuyết phục được nhau, nhưng cuối cùng Trác Thiếu Quân vẫn từ bỏ ý định bỏ trốn...
Trác Thiếu Quân hiểu rằng một thứ không phải người như mình e rằng mãi mãi cũng không có cách nào trở thành con người thực sự được, nhưng giờ phút này hắn dường như có thể hiểu được tình cảm giữa người với người là thế nào.
Trác Thiếu Quân còn nói cho Viên Mục Dã nghe một bí mật, một bí mật mà không ai biết ngoại trừ Trác Thiếu Quân, đó là về nguyên nhân thực sự cái chết của Kiều Viêm... Cũng chính vì phần ký ức này phục hồi lại nên hắn mới thần kỳ cảm nhận được tình cảm giữa người với người.
Lúc này rõ ràng Trác Thiếu Quâ6n hơi lảng tránh:
Trốn được ngày nào hay ngày đó...

Viên Mục Dã nghiêm nghị nhìn Trác Thiếu Quân, cậu hỏi:
Cậu biết bọn 5họ muốn làm gì đúng không?

Nhưng Trác Thiếu Quân lại lắc đầu:
Tôi cũng chưa biết, nhưng theo suy đoán của tôi, bọn họ sẽ sớm có hành động lớn... Nếu thành công, thế giới này chắc chắn sẽ trải qua biến động khó lường.

Sau đó, những người ở dưới lần lượt tìm điểm tựa, nhưng khi đến lượt Trác Thiếu Quân, bọn họ phát hiện cậu ta đang ngất do bị một tảng đá đập trúng, vì vậy Trác Thiếu Quân không thể tìm được điểm tựa để cố định cơ thể.
Nhưng đúng lúc này, do đung đưa quá nhiều, phần sợi dây trên đầu Trác Thiếu Quân bị một tảng đá sắc nhọn mài chỉ còn lại một phần nhỏ, nếu như vẫn tiếp tục lắc lư như vậy, người ở phía dưới là Trác Thiếu Quân và Kiều Viêm không thể nào sống sót.
Lúc đó, Trác Thiếu Quân đang mơ mơ màng màng thì nghe thấy tiếng Kiều Viêm gọi mình, sau khi cố gắng mở to mắt, cậu ta thấy thế giới đều đảo lộn… Sau một hồi ngẩn người, cuối cùng Trác Thiếu Quân cũng nhớ ra tình cảnh của mình, cậu ta cố gắng nắm lấy góc tảng đá gần mình nhất.
Cái chết của Kiều Viêm thực sự không phải
tai nạn
, nhưng nó cũng là do
tai nạn
gây ra... Lúc đó bọn họ đang leo núi thì bất ngờ gặp một trận động đất nhỏ, một số đá vụn lần lượt rơi xuống, trong đó có một viên đá đập trúng Trác Thiếu Quân và làm cậu ta bất tỉnh.
Tất cả mọi người khi đó đều buộc chung một sợi dây, Trác Thiếu Quân ở vị trí áp chót đột nhiên ngã xuống nên đương nhiên kéo theo tất cả mọi người. Nếu là sợi dây leo núi bình thường vẫn dùng thì miễn cưỡng chịu được trọng lượng của họ, nhưng mọi người không ngờ được là sợi dây này đã bị thay đổi trước khi lên đường.
Tình hình lúc đó rất khẩn cấp, tất cả đều lơ lửng giữa không trung và không có một điểm tựa nào để bám cả. May mà vào lúc nguy cấp nhất, Tôn Phóng ở phía trên cùng đã bắt được một tảng đá nhô ra ngoài, cuối cùng mới coi như tạm thời ổn định được sợi dây đang đung đưa qua lại.
Viên Mục Dã suy nghĩ một lúc:
Nếu cậu thật sự muốn trốn, tôi có thể tìm cách đưa cậu đi thật nhanh, nhưng tôi phải ở lại để xử lý chuyện này.

Thấy thái độ của Viên Mục Dã rất kiên quyết, Trác Thiếu Quân lo lắng nói:
Anh không hiểu đâu, mọi chuyện không đơn giản như các anh nghĩ. Lúc trước ở cái thị trấn nhỏ đó, tôi có thể đuổi tất cả tộc đàn của mình về lòng đất là do bọ chúa triệu hồi bọn họ. Nhưng bây giờ bọn họ ở khắp nơi... Chỉ cần họ muốn thì có thể biến thành bất cứ người nào.

Viên Mục Dã nói với vẻ kiên quyết:
Dù là vậy thì tôi cũng không thể đi... Nếu cuộc chiến tranh này không thể tránh được, chúng ta chỉ có thể dùng toàn lực nghênh chiến. Nếu chủng tộc của cậu thất bại, bọn họ có thể lùi về lòng đất, nhưng con người thì không còn chỗ nào để lùi nữa.

Với sự vận động mạnh của Trác Thiếu Quân, sợi dây còn sót lại một phần nhỏ trên đầu cậu ta cũng đã đứt một nửa, những người nhìn thấy đều kinh hãi nhưng tất cả đều bất lực.

Nhưng đúng lúc này, Trác Thiếu Quân lại nghe thấy Kiều Viêm đột ngột gọi mình:
Thiếu Quân! Em đừng nhúc nhích, đợi sợi dây không còn lắc lư nữa, em hãy để Thành Kiệt kéo em lên.


Trác Thiếu Quân nghe vậy liếc mắt nhìn Trương Thành Kiệt ở phía trên, cậu thấy đối phương đang dùng tay phải bám chặt vết nứt của tảng đá, còn mỗi bàn tay trái rảnh rỗi thì làm sao có thể nâng được trọng lượng của hai người?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.