Chương 1305: Lựa chọn tốt nhất
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1547 chữ
- 2022-02-17 03:05:15
Lúc trước chính vì nhìn thấy sự kiên trì của đối phương, cho nên Viên Mục Dã mới sẵn sàng giúp đỡ mặc dù biết Lệ Thần không phải con8 người… Nhưng vừa rồi, mặc dù Trác Thiếu Quân không trả lời thẳng vấn đề của Viên Mục Dã, nhưng ý tứ trong lời nói chứng tỏ hắn đã 3nhẹ nhàng từ chối.
Viên Mục Dã không ngạc nhiên, dù sao lập trường của mọi người cũng khác nhau, hơn nữa không có đúng sai 9hay chính nghĩa trong vấn đề
tranh đấu chủng tộc
này, tất cả mọi người chỉ là tranh giành không gian sống mà thôi…
Thử tư6ởng tượng xem, nếu đổi vị trí của Viên Mục Dã và Trác Thiếu Quân, con người mới là những sinh vật vô danh sống dưới lòng đất, chúng5 ta khát vọng có được không gian sống tốt đẹp hơn, khát vọng đời sau của mình có thể chiếm được một vị trí trên mặt đất… Liệu chúng ta có dùng bất cứ thủ đoạn nào như họ, cố gắng hết sức để tranh giành, cướp đoạt và giết chóc không?
Thấy Viên Mục Dã không nói lời nào, Trác Thiếu Quân tiếp tục nói:
Lúc đầu tôi cũng không hiểu, loài người các anh có cơ thể rất yếu ớt, tuổi thọ chỉ mấy chục năm ngắn ngủi, một khi bị thương hoặc bị bệnh, loài người cũng không thể dựa vào cơ thể để tự lành. Một giống loài như vậy lại trở thành chúa tể của Trái đất, điều này đâu hợp lý?! Vấn đề này không chỉ khiến tôi đau đầu, mà còn khiến cả tộc đàn của tôi thấy khó hiểu… Vì vậy chúng tôi coi loài người là kẻ thù số một, chúng tôi điên cuồng học tập tất cả về thế giới loài người và hy vọng một ngày nào đó sẽ thay thế vào đó. Cho đến khi anh và những người bạn của anh xuất hiện, kế hoạch có vẻ tinh vi của chúng tôi lại dễ dàng bị hủy hoại. Khi các đồng loại sợ bị các anh tàn sát, tôi lại càng sợ phải quay về nơi lòng đất tối tăm và ẩm thấp kia, chỉ cần có thể ở lại trên mặt đất… Tôi sẵn sàng trả bất cứ giá nào, thậm chí cả mạng sống của mình. Có lẽ giống loài nào cũng có một hoặc hai cá thể khác biệt, và tôi chính là sự khác biệt đó, tôi không muốn thay thế con người, tôi chỉ muốn sống trên mặt đất như con người, thậm chí tôi còn nghĩ rằng nếu không có con người, thế giới này sẽ không đẹp như bây giờ. Cho nên Viên Mục Dã, tôi thật sự rất cảm ơn anh, tôi chưa bao giờ nói ra những lời này, bởi vì tôi không thể biểu đạt tình cảm của mình giống con người. Trước đây khi ngụy trang thành con người, tôi luôn cẩn thận che giấu bản thân, không dám nói với bất kỳ ai ý nghĩ thật sự của mình, vì vậy trong vài chục năm đầu tôi không tiến hóa ra được tình cảm giống con người và không nảy sinh tình cảm với bất kỳ giống loài nào, cho đến khi tôi gặp anh, anh là một người duy nhất biết tôi là ai mà vẫn lựa chọn tin tưởng tôi. Mặc dù anh mới biết tôi vài năm ngắn ngủi, nhưng mấy năm đó lại là quãng thời gian thoải mái nhất khi tôi ở trên mặt đất, bởi vì tôi có thể loại bỏ tất cả ngụy trang và sống với con người thật của mình. Cũng trong những năm tháng này, tôi dần tiến hóa ra tình cảm của con người, nhưng lúc đầu tôi không biết cảm xúc cảm động và lo lắng cho đối phương chính là tình cảm. Còn những đồng loại của tôi hiển nhiên là chưa tiến hóa ra năng lực đó, đây chính là sự khác biệt giữa tôi và họ, chính vì sự khác biệt này mà phương hướng tiến hóa giữa hai bên đã sai lệch, sự sai lệch này cũng sẽ càng ngày càng lớn.
Nói đến đây, Trác Thiếu Quân đột nhiên mỉm cười:
Thật ra cảm giác đồng cảm với người khác thật sự rất tuyệt vời, nó có thể khiến tôi rất vui vẻ hoặc đau khổ, nhất là khi nhớ đến Kiều Viêm đã chết như thế nào, tôi thậm chí còn cảm thấy hối hận vì đã tiến hóa ra năng lực này. Thành thật mà nói, tôi không hy vọng đồng loại của mình bị các anh giết, cũng không hy vọng đồng loại giết các anh, loại mâu thuẫn này khiến tôi rất khó chịu, nhưng tôi không có tư cách ngăn cản bất kỳ bên nào đưa ra lựa chọn. Đôi khi tôi thường ước rằng có một biện pháp để hai bên cùng chung sống hòa bình được không? Nhưng đồng thời tôi biết điều đó là không thể, bởi vì trước mắt chỉ có anh và những người bạn biết những sinh vật như chúng tôi tồn tại, vì vậy thực tế chúng tôi không trở thành kẻ địch đúng nghĩa của loài người, đây chỉ là một cuộc chiến đơn phương của chúng tôi mà thôi. Nếu nhân loại thật sự dồn toàn bộ sức mạnh đến tiêu diệt chúng tôi… Có lẽ kết quả của chúng tôi không khác với những sinh vật đã tuyệt chủng từ lâu trên Trái đất. Tôi biết anh luôn muốn cùng với những sinh vật chưa biết chia sẻ hành tinh này, anh vẫn luôn giấu sự hiện diện của chúng tôi với thế giới, tôi rất phục anh vì điều đó, anh thật sự có thể vứt bỏ sự phân chia giống loài và cùng chia sẻ thế giới này.
Viên Mục Dã chưa bao giờ nghe thấy
người bạn đặc biệt
này của mình bày tỏ tình cảm chân thành như vậy, điều ấy khiến cậu có phần bất ngờ nhưng cũng rất vui… Ở thời điểm hiện tại Trác Thiếu Quân có thể nói ra suy nghĩ chân thật trong lòng, ít nhất có thể chứng minh rằng bọn họ tin tưởng lẫn nhau.
Dường như cuối cùng cũng nói ra được điều mình kìm nén bấy lâu nay, Trác Thiếu Quân cảm thấy như trút được gánh nặng trong lòng. Viên Mục Dã thấy vậy bèn cười nói:
Con người có một câu nói là cá và tay gấu, không thể chiếm được cả hai, điều đó có nghĩa là chúng ta không thể có được tất cả mọi thứ cùng một lúc, bạn phải biết cách lựa chọn. Điều này nói thì dễ đấy nhưng ít ai có thể lựa chọn một cách đơn giản và gọn gàng… Nếu không trong lòng sẽ chẳng có cá và tay gấu. Vì vậy, bất kể cậu lựa chọn thế nào, tôi sẽ không trách cậu, bởi vì đó là quyền của cậu.
Nghe vậy, trong mắt Trác Thiếu Quân hiện lên một tia đau khổ, hắn nói:
Trước đây tôi cảm thấy làm người thật tốt… Nhưng bây giờ tôi hiểu rằng có rất nhiều điều con người không thể làm được. Ví dụ như Kiều Viêm, chẳng lẽ cậu ta không muốn sống sao? Có thể sống thì ai lại muốn chết chứ? Lúc đó cha mẹ Kiều Viêm vẫn còn, cậu ta làm sao có thể để cha mẹ mình là kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh? Còn Trác Thiếu Quân nữa, chẳng lẽ Kiều Viêm không biết điều gì sẽ xảy ra với Trác Thiếu Quân khi cậu ta chết sao? Hiển nhiên Kiều Viêm biết, nhưng lúc đó cậu ta không còn lựa chọn nào khác, hoặc là một sống một chết, hoặc là cả hai cùng ngã chết, vì vậy đó là lựa chọn tốt nhất mà Kiều Viêm có thể đưa ra khi đối mặt với giây phút nguy hiểm.
Viên Mục Dã gật đầu:
Tôi tin tưởng lúc đó nếu Trác Thiếu Quân ở phía dưới, cậu ta chắc chắn cũng sẽ lựa chọn như vậy…
Lời nói của Viên Mục Dã dường như đã làm Trác Thiếu Quân xúc động, hắn suy nghĩ một chút rồi nói:
Sau khi cơn sóng gió này qua đi, anh có thể dẫn tôi đến gặp mẹ Kiều Viêm được không? Mặc dù bà ấy đang sống một cuộc sống yên bình và không cần lo lắng chuyện tiền bạc, nhưng thỉnh thoảng có người đến thăm cũng tốt.
Viên Mục Dã gật đầu:
Được rồi, sau khi tất cả những chuyện này kết thúc, chúng ta sẽ cùng đi.
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Viên Mục Dã lại cảm thấy lo lắng, tất cả những chuyện này có thể kết thúc thuận lợi sao?
Hôm đó hai người họ đã nói chuyện rất lâu trong phòng bệnh, mặc dù cả hai đều không tìm được cách giải quyết hợp lý, nhưng tâm trạng của họ đã bình tĩnh hơn trước rất nhiều…
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.