Chương 1306: Tiến thoái lưỡng nan


So với Viên Mục Dã, mấy người Đoàn Phong và Thạch Lỗi lại không được thoải mái như vậy, đối mặt với mười mấy đứa bé trắng trẻo mũm8 mĩm, bọn họ không biết phải ra tay thế nào, mặc dù biết rõ ý thức của đối phương đã không còn là con người nữa.


Anh nói3 phải làm gì bây giờ đi, tôi nghe theo anh…
Thạch Lỗi nói với giọng điệu của thằng đầu trọc không sợ bị nắm tóc.

Không n9gờ Đoàn Phong lại buồn cười hỏi:
Tôi biết làm gì bây giờ? Chẳng phải cậu là người tàn nhẫn sao? Cậu lên đi!

Nhưng Thạch Lỗi lại thở dài nói:
Mọi người chỉ muốn tin vào những gì họ tận mắt nhìn thấy, cho dù chúng ta công khai sự thật thì sẽ có bao nhiêu người sẵn sàng tin tưởng chứ? Nhất là cha mẹ của những đứa trẻ này, anh đi nói với họ rằng búp bê mà họ mới sinh ra chính là yêu quái, nhất định phải tiêu diệt hết bằng cách chết nhân đạo à! Nếu anh thật sự dám nói, bọn họ cũng có can đảm cầm dao phay đuổi theo chặt anh ngay…

Đoàn Phong quay ra nhìn những đứa trẻ qua cửa sổ kính, vẻ mặt anh ta buồn bã, anh ta nói:
Cho dù họ có tin tưởng, nhưng giết hết tất cả những đứa trẻ này thật sự là cách tốt nhất sao? Nếu con người không thể bảo vệ được đời sau của mình, vậy làm gì còn tương lai nữa?

Đúng lúc này, một y tá tình cờ bế một đứa trẻ đang khóc lên và vỗ nhẹ vào sau lưng nó, nhưng khi đứa trẻ quay mặt về phía Đoàn Phong, đôi mắt vốn trong veo đột nhiên biến thành đen kịt, nó nhìn chằm chằm vào Đoàn Phong ở bên ngoài cửa sổ kính.
Đoàn Phong hừ lạnh:
Ai cũng là cáo già thành tinh cả, nên đừng coi nhau như kẻ ngốc nữa, được chứ?

Thạch Lỗi thở dài:
Lần này đúng là tôi không có cách nào, nếu chỉ có mười mấy đứa trẻ kia thôi thì không sao, cùng lắm tôi cắn răng chịu tiếng xấu một lần! Nhưng theo ý của Trác Thiếu Quân, đám trẻ con mới sinh tại tất cả các bệnh viện trong nước đều có vấn đề… Dựa vào tỷ lệ sinh đẻ tại nước M, bình quân một ngày có vài nghìn đứa trẻ ra đời, đừng nói là một người dân bình thường, cho dù chính phủ ra mặt thì cũng không có khả năng giết hết tất cả.

Đoàn Phong suy nghĩ rồi nói:
Nếu thật sự không được… Vậy hãy công khai chuyện này đi, đến lúc đó việc lựa chọn thế nào sẽ không phải vấn đề của tôi và cậu.

Vừa nghe được những lời này, Thạch Lỗi lạnh lùng liếc mắt nhìn đám trẻ trong phòng, sau đó nói:
Hay là tôi thử giết một đứa trước nhé… Để xem sau khi chết, mấy con quái vật nhỏ này có chảy ra thứ vật chất buồn nôn giống dầu thô đó hay không?

Thạch Lỗi vừa nói xong, Đoàn Phong còn chưa kịp phản ứng thì gã đã đặt một tay lên cửa kính, sau đó quay đầu bảo:
Đến đây… Anh cứ chọn đại một thằng xui xẻo đi, tôi sẽ bóp gãy cái cổ nhỏ bé của nó qua không trung.

Nhưng Thạch Lỗi vừa nói xong, đứa bé vừa được y tá dỗ dành lại bắt đầu khóc to, không chỉ nó mà mười mấy đứa trẻ còn lại cứ như bị ai đó ấn nút nên đều bật khóc… Trong nhất thời, cả căn phòng ầm ĩ giống như một nồi nước sôi.
Sau khi cả nhóm vội vàng rời khỏi bệnh viện, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm vì sợ rằng khi ở quá gần những con quái vật nhỏ biến dị đó, những suy nghĩ trong lòng cũng bị đọc mất. Còn Thạch Lỗi thì tức giận quay đầu về phía bệnh viện và nói:
Tối nay tôi sẽ sai người mang một đứa về thí nghiệm, tôi phải xem mấy con vật nhỏ này có giết được hay không.

Đoàn Phong nghe vậy thì cảm thấy hơi không ổn:
Tôi khuyên cậu không nên hành động hấp tấp, giết chết bọn chúng không phải việc khó, nếu không tụi nó đã chẳng gào khóc ầm ĩ khi nghe cậu nói muốn bóp chết một đứa. Bây giờ trước mắt chúng ta là một lựa chọn khó cả đôi đường, nếu như chọn giết tất cả những đứa bé biến dị, vậy loài người trong vòng vài năm nữa sẽ không có đời sau, số lượng nhân loại cũng giảm xuống. Ngược lại, nếu đời sau con người chậm rãi biến dị, đến cuối cùng con người chắc chắn sẽ bị tuyệt chủng.

Đại Quân nghe vậy không khỏi than thở:
Chiêu này đủ tàn nhẫn… Trái đất lớn như vậy, chẳng lẽ không có chỗ an toàn cho chúng ta sao?

Thạch Lỗi t6ức giận nói:
Nếu không phải đang ở trong bệnh viện thì cần gì anh phải nói chứ? Anh cho rằng tôi thật sự không xuống tay được à?5 Tôi chỉ không muốn ngày mai mình lên trang nhất thôi!

Đoàn Phong cười xấu xa:
Đây là địa bàn của cậu mà, cậu không dám thì ai dám?

Thạch Lỗi cười gian, hỏi:
Đây đúng là địa bàn của tôi, nhưng giết một đứa bé thì quá tổn hại âm đức, nếu đổi thành mười mấy người lớn, tôi cũng chẳng thèm chớp mắt đâu… Hay là anh lên đi, tôi sẽ giải quyết hậu quả cho, được không?

Mặc dù Đoàn Phong giật mình vì sự
thay đổi sắc mặt
của đứa bé, nhưng bề ngoài anh ta vẫn tỏ ra bình tĩnh. Thấy thủ đoạn của mình không thành công, đối phương lại trở về với thần thái của một đứa trẻ và tiếp tục khóc to… Cô y tá đang ôm đứa bé không hề biết gì, cô ta vẫn nhẹ nhàng dỗ dành nó.
Thấy vẻ mặt khác lạ của Đoàn Phong, Thạch Lỗi trầm giọng hỏi:
Sao thế?

Đoàn Phong nói nhỏ:
Chúng ta sang chỗ khác nói chuyện đi, sao tôi lại cảm thấy mấy thứ trong đó có thể nghe được chúng ta nói chuyện nhỉ?

Thạch Lỗi thấy vậy bèn quay người bước đi, thật ra gã không muốn bóp cổ đứa bé nào, những người còn lại cũng hiểu Thạch Lỗi nói như vậy là để kiểm chứng xem điều Đoàn Phong vừa nói có đúng không, vì vậy tất cả đều thi nhau đi theo.
Trương Khai vừa đi vừa líu lưỡi nói:
Bọn quái vật nhỏ này thật sự có thể nghe thấy à? Chẳng lẽ bọn chúng đều có Thuận Phong Nhĩ sao?

Đoàn Phong nói với sắc mặt nghiêm trọng:
Khi đám
hy vọng
lần trước quay trở lại lòng đất, bọn chúng đã mang về rất nhiều dữ liệu thu thập được trên mặt đất… Có trời mới biết bọn chúng đã tiến hóa ra năng lực kỳ quái nào trong lần chui lên này.

Hoắc Nhiễm lắc đầu:
Trái đất tuy lớn nhưng tài nguyên có hạn… Những khu vực con người chiếm đóng thường là nơi có môi trường thuận lợi, nhiệt độ thích hợp, loài người cũng là một thành viên trong chuỗi sinh vật trên Trái đất, một sinh vật không thuộc mặt đất lại muốn chen vào chuỗi sinh vật trên bề mặt, tất nhiên nó phải đẩy một cái ra. Hơn nữa, những sinh vật này cũng không muốn đứng dưới con người, vậy chỉ có một lựa chọn là tiêu diệt nhân loại.


Trương Khai lạnh lùng nói:
Có tôi thì không có anh, có anh sẽ không có tôi!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.