Chương 1307: CON DAO HAI LƯỠI
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1308 chữ
- 2022-02-19 03:02:45
Thạch Lỗi nhún vai:
Anh thì biết gì! Nếu chúng tôi không nghiên cứu mấy thứ này thì cũng có người khác nghiên cứu thôi… Nghiê8n cứu virus chính là con dao hai lưỡi, chúng tôi dám thả virus ra tức là đã nghiên cứu ra vắc xin hoàn hảo, đợi mấy năm nữa b3ọn quái vật nhỏ đó chết hết, những đứa bé sơ sinh có thể tiêm vắc xin miễn dịch, lúc đó con người đương nhiên lại tiếp tục si9nh sản.
Không ngờ Đoàn Phong lại nói thẳng:
Tuyệt đối không được! Cậu đừng nghĩ đến kế hoạch này! Bởi vì một khi vi6rus được thả ra ngoài thì không thể kiểm soát được, nhỡ nó xuất hiện đột biến thì sao? Đến lúc đó không cần bọn sinh vật dưới5 lòng đất đàn áp, tự loài người chúng ta đã chơi chết chính mình rồi!
Trác Thiếu Quân lắc đầu:
Về mặt lý thuyết, thân thể hiện tại của tôi không xuất hiện vấn đề nhỏ như cảm cúm, nóng sốt… Thật ra anh cũng vậy, anh còn nhớ đã bao lâu rồi mình chưa bị cảm không?
Viên Mục Dã bị câu hỏi của Trác Thiếu Quân làm cho sững sờ, bởi vì cậu chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này, Viên Mục Dã nhìn tay phải của mình, sau đó lẩm bẩm:
Là do nó sao?
Lời nói của Trác Thiếu Quân khiến Viên Mục Dã suy nghĩ rất lâu, mặc dù cậu hiểu điều đó nhưng Viên Mục Dã lại không thể ngồi yên mà không làm gì. Vì vậy tối hôm đó Viên Mục Dã đi tới khách sạn, nơi mấy người Đoàn Phong đang ở để bàn bạc xem cần làm gì tiếp theo.
Trương Khai oán hận nói:
Thứ này chắc chắn có điểm yếu, còn nhớ lúc chúng ta dùng lửa đốt chúng không? Nếu không được thì thử đốt một lần xem!
Nghĩ tới đây, Viên Mục Dã cười khổ:
Loài người từ lâu đã coi mình là sinh vật cao cấp, vì vậy ngay cả trong quá khứ khi khoa học kỹ thuật chưa phát triển, bọn họ sẵn sàng phân loại những sinh vật mạnh hơn mình là thần và ma, nếu nhảy ra khỏi cách suy nghĩ này, bên trong loài người chắc chắn có rất nhiều loài sinh vật vô danh mà chúng ta khó có thể tưởng tượng được đang ẩn nấp.
Anh cũng sẽ là một thành viên trong số họ, nhưng chỉ cần anh muốn, anh có thể sống cuộc sống như người bình thường. Trước khi chúng tôi xuất hiện, chắc chắn loài người đã từng chịu đựng vô số lần bị các sinh vật lạ tấn công, chỉ là con người không biết mà thôi, nhưng cuối cùng kẻ đứng vững vẫn là loài người, cho nên anh không cần phải sợ, cũng không cần lo lắng loài người sẽ tuyệt chủng, bởi vì điều gì đến sẽ phải đến… Tất cả chỉ là vấn đề thời gian.
Trác Thiếu Quân bình thản nói.
Nhưng Đoàn Phong lắc đầu:
Lần trước dùng lửa công kích vì chúng ta chiếm hết ưu thế về thiên thời, địa lợi, nhân hòa, nhưng lần này thì khác! Trước hết, chúng ta không thể xác định tất cả những đứa trẻ đều đột biến, cho dù đã xác định thì cũng không thể thiêu chết tất cả những đứa trẻ này!
Đại Quân ở bên cạnh bổ sung:
Ngoài ra, chúng ta không biết chuyện này bắt đầu từ khi nào, nhỡ có một số đứa trẻ đã được cha mẹ đón về nhà thì sao? Nếu thật sự như vậy, phạm vi sẽ quá lớn.
Về quan điểm không tin vào
côn trùng tinh
, Thạch Lỗi và Đoàn Phong rất hiếm khi đạt được đồng thuận, bởi vì trong thâm tâm họ luôn tin vào quy luật sắt đá
không phải tộc ta, chắc chắn có suy nghĩ khác
.
Không biết có phải bị nhắc tới hay không, Trác Thiếu Quân đang uống cà phê bỗng hắt xì một cái, Viên Mục Dã thấy vậy cười hỏi:
Chẳng nhẽ cậu bị cảm lạnh?
Viên Mục Dã ngẩn người hỏi:
Ý của cậu là cứ thuận theo tự nhiên? Không cần quan tâm đến chuyện này?
Trác Thiếu Quân nhún vai:
Nếu các anh có biện pháp giải quyết thì tốt, nhưng vấn đề là bây giờ không có cách nào để giải quyết ổn thỏa, hơn nữa có một số việc càng can thiệp quá mức sẽ càng phản tác dụng…
Trác Thiếu Quân từ chối cho ý kiến:
Thật ra anh không thể phủ nhận rằng bây giờ đã có quan hệ cộng sinh với nó, mặc dù trong lòng anh vẫn luôn chống lại sự tồn tại của nó…
Viên Mục Dã gật đầu:
Cậu nói đúng… Nếu không có nó, có lẽ tôi đã chết không biết bao nhiêu lần. Nhưng điều tôi lo lắng là mối quan hệ cộng sinh này sẽ tan vỡ vào một ngày nào đó, đến lúc ấy tôi có còn là tôi hay không thì vẫn là một ẩn số. Giống như mối quan hệ giữa tộc của cậu và con người, trước đó một người ở trên mặt đất và một ở dưới lòng đất, không ai làm phiền đến ai, khi đó có thể thực sự được coi là cùng chia sẻ hành tinh này. Nhưng khi sự cân bằng này bị phá vỡ, chắc chắn sẽ nảy sinh tranh chấp và thế giới này sẽ trở thành một mớ hỗn độn.
Thạch Lỗi cau mày hỏi:
Ý anh là Trác Thiếu Quân biết phải làm thế nào để phá giải cục diện này à?
Đoàn Phong hừ lạnh:
Cậu ta không biết mới là lạ? Chỉ có Viên Mục Dã mới tin…
Thạch Lỗi bực bội hỏi:
Cách nào cũng không được! Vậy anh có biện pháp nào tốt hơn không?
Đoàn Phong suy nghĩ rồi nói:
Tôi cảm thấy điểm đột phá vẫn ở chỗ Trác Thiếu Quân, đừng nhìn tên đó luôn mồm nói mình là bạn của Viên Mục Dã, nhưng khi đối mặt với vấn đề diệt tộc… Chắc chắn tên đó phải giữ lại đường lùi cho mình.
Trác Thiếu Quân suy nghĩ, sau đó cười nói:
Thật ra, xét một cách nghiêm túc thì sự cân bằng này có thể đã bị phá vỡ từ lâu. Thế giới này rất lớn… cho dù không có tộc đàn của tôi, thì cũng sẽ có những sinh vật khác nhảy ra tranh giành không gian sinh tồn với loài người, thứ trong tay anh chính là ví dụ. Còn cả A Triết có thể thay đổi ngoại hình theo ý mình nữa, anh có nghĩ rằng gã đó căn bản cũng không phải hậu duệ của con người không?
Không phải Viên Mục Dã không nghĩ tới chuyện này, nhưng dù sao cậu cũng là con người nên khi nghĩ đến một vấn đề, cậu không thể thoát khỏi suy nghĩ cố hữu của con người. Giống như thần tiên và ma quỷ có thể lên trời xuống đất và sống bất tử trong truyền thuyết, bây giờ nghĩ lại, liệu bọn họ có phải một loại sinh vật vô danh trong hình dạng con người hay không?
Nhưng Thạch Lỗi lại xua tay, nói:
Đây không phải là vấn đề quan trọng. Trương Khai nói đúng, chúng ta phải tìm được điểm yếu của đối phương, mọi người đều thấy được bản lĩnh của Trác Thiếu Quân mạnh đến mức nào, một cơ thể bị hỏng thì cậu ta có thể lập tức tìm cái thứ hai, vì vậy tôi thấy đốt chết lũ trẻ đó cũng không giải quyết được gốc rễ của vấn đề.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.