Chương 1308: TIÊU CHUẨN KÉP CỦA VIÊN MỤC DÃ
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1031 chữ
- 2022-02-19 03:02:45
Trong tình huống hiện tại đừng nói là Trác Thiếu Quân, ngay cả Viên Mục Dã cũng vô cùng mâu thuẫn, vì trong lòng cậu vẫn luôn tin rằng Trác Thiếu Quâ8n sẽ không bao giờ bán đứng mình, nhưng cũng mơ hồ cảm nhận được Trác Thiếu Quân vẫn còn giấu giếm điều gì đó... Đương nhiên điều này không có nghĩa3 là giữa họ không có sự tin tưởng, mà là sợ rằng đối phương sẽ làm điều gì đó sau lưng mà mình không thể đoán trước được.
Đêm hôm đó, bọn họ9 lại tiến hành một cuộc thảo luận nhưng không đi đến thống nhất, dường như vẫn luôn có hai lựa chọn bày ra trước mặt họ, hoặc là để nhân loại bị đám6 sinh vật dưới lòng đất kia đẩy khỏi vị trí đứng đầu chuỗi thức ăn; hoặc là để con người tự sinh tự diệt.
Viên Mục Dã mang theo cảm giác bực5 bội quay về phòng nghỉ, nhưng không ngờ khi cậu vừa đi vào nhà vệ sinh định rửa mặt thì đột nhiên cảm nhận cơn đau nhói từ tay phải truyền đến, ấn ký màu đỏ quái dị kia từ từ xuất hiện làm Viên Mục Dã đau đến mức chảy mồ hôi...
Chuyện gì phải đến thì sớm muộn gì cũng đến!
Lời của Trác Thiếu Quân vẫn còn văng vẳng bên tai, lúc đó Viên Mục Dã xem thường những lời này, không ngờ nó lại ứng nghiệm nhanh như vậy.
Thời gian qua cậu sống thoải mái quá nhỉ... nếu tôi còn không xuất hiện, có phải cậu đã quên mình khác với người thường rồi không?
Giọng nói lạnh lùng quen thuộc kia lại vang lên.
Viên Mục Dã dùng tay còn lại đỡ lấy cánh tay phải, cố gắng tựa người vào cạnh cửa mới không ngã xuống. Mỗi lần bị như lúc này, cậu đều không nhịn được suy nghĩ muốn dùng dao chém đứt cánh tay phải của mình để tự giải thoát...
Thời khắc Viên Mục Dã nhìn thấy Đoàn Phong, trong lòng cậu hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra. Đầu tiên theo bản năng cậu lùi về sau hai bước, nhưng khi nhìn thấy vết máu trên bụng Đoàn Phong, cậu lập tức đến gần kiểm tra.
Anh cảm thấy thế nào?
Viên Mục Dã lo lắng hỏi.
Có lẽ không muốn Viên Mục Dã lo lắng quá mức, trong tình huống này Đoàn Phong vẫn còn trêu cậu:
Nếu cậu còn không tỉnh lại... tôi... miệng vết thương của tôi... cũng sắp lành luôn rồi đấy.
Viên Mục Dã cũng không hề kiểm tra xem mình có bị thương hay không mà lập tức cố gắng nghĩ lại xem đã có chuyện gì xảy ra? Tại sao cậu lại ở đây, vì sao trên tay cậu toàn là máu? Tiếc rằng dù cậu cố gắng thế nào cũng đều phí công, bởi vì cậu không thể nhớ lại được bất cứ chuyện gì.
Đến tận khi sau lưng vang lên tiếng ho khan yếu ớt, Viên Mục Dã mới định thần lại, cậu quay đầu và nhìn thấy Đoàn Phong đang ngồi dưới một gốc cây cổ thụ cách đó không xa, sắc mặt tái nhợt nhìn về mình...
Thấy Viên Mục Dã quay lại nhìn mình, Đoàn Phong hơi thở mong manh nói:
Viên... là... cậu sao?
Mà lúc này, Viên Mục Dã ngoại trừ im lặng chịu đựng thì không còn cách nào khác, cậu chỉ hy vọng thứ kia có thể giống như trước, nói vài lời hời hợt rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, để màn tra tấn như luyện ngục này nhanh chóng kết thúc. Nhưng lúc này thời gian của cậu như bị đóng băng, mỗi khắc mỗi giây đều là sự giày vò dài dằng dặc.
Rất nhanh Viên Mục Dã cảm thấy mắt mình ngày càng mờ đi, mặc dù cậu đã cố gắng lên dây cót tinh thần, nhưng cuối cùng cơ thể vẫn từ từ trượt xuống bồn tắm, hoàn toàn mất đi ý thức...
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, đến khi Viên Mục Dã khôi phục lại ý thức thì thấy tay mình đầy máu đang đứng bên lề đường. Một dự cảm không lành chậm rãi dâng lên, khiến toàn thân cậu đều cảm thấy lạnh lẽo dị thường.
Nhưng đối phương lại không quan tâm mà cười nói:
Viên Mục Dã... sao cậu lại có tiêu chuẩn kép như vậy nhỉ? Trác Thiếu Quân và tôi khác nhau ở chỗ nào? Sao đối với hắn thì cậu do dự, còn với tôi thì lại muốn đuổi cùng giết tận chứ?
Viên Mục Dã đau đến mức không muốn nói chuyện, đành phải thất thểu đi vào trong phòng tắm, mở vòi nước mặc cho nước lạnh chảy xuống người mình... dường như chỉ có làm như vậy mới có thể làm dịu cơn đau như thiêu đốt trên cánh tay phải.
Thấy Viên Mục Dã vẫn nhắm mắt cố gắng chống đỡ, giọng nói kia cũng không hề nóng vội:
Xin tôi đi... chỉ cần cậu xin tôi, tôi sẽ giúp cậu giải quyết lũ côn trùng dưới lòng đất kia, thế nào?
Viên Mục Dã nhịn đau nói:
Đừng có chọc điên tao... Nếu không tao sẽ cho mày biết thế nào gọi là cùng sống cùng chết đấy!
Không ngờ giọng nói kia lại cười khẩy:
Đừng có vô tình như vậy chứ, tốt xấu gì tôi cũng cứu cậu mấy lần cơ mà, cậu chẳng cảm ơn tôi tử tế thì thôi, sao vừa thấy tôi đã muốn sống muốn chết vậy?
Cút!
Bởi vì cánh tay phải quá đau, khiến Viên Mục Dã đã sớm mất đi sự bình tĩnh thường ngày.
Viên Mục Dã biết Đoàn Phong vẫn luôn tỏ ra mạnh mẽ, nên không nói thêm gì nữa mà kéo chiếc áo đã bị thấm đẫm máu kia ra, khi nhìn thấy miệng vết thương cậu lập tức sững người...
Tôi gây ra sao?
Viên Mục Dã nói với giọng vô cùng áy náy xen lẫn cả tức giận.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.