Chương 1309: LỬA VÔ DANH
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1223 chữ
- 2022-02-20 10:20:13
Vết thương của Đoàn Phong còn nghiêm trọng hơn Viên Mục Dã nghĩ rất nhiều, nếu là người bình thường bị thương như vậy thì chắc chắ8n đã không đợi được đến khi Viên Mục Dã khôi phục lại ý thức...
Lúc này Thạch Lỗi nhìn thấy miệng vết thương của Đoàn Pho3ng đã bắt đầu khép lại, thì cảm thán nói:
Sao tôi cảm thấy so với hai người, tôi chỉ là một người bình thường đến không thể bình9 thường hơn nhỉ?
Viên Mục Dã không lên tiếng, chỉ nặng nề nhìn ra ngoài cửa sổ, trước đó cậu vẫn luôn cảm thấy mọi chuyệ6n đều nằm trong tầm kiểm soát của mình, không ngờ rằng lần này lại khiến Đoàn Phong bị thương... Đây là chuyện cậu tuyệt đối khôn5g thể chịu đựng được, cho nên cậu nhất định phải nghĩ ra cách giải quyết triệt để trước khi chuyện lần này tái diễn.
Nhưng đúng vào lúc này, Viên Mục Dã đột nhiên xoay người nhìn Đoàn Phong, tay phải của cậu như con dao nhọn đâm vào bụng anh ta... Đoàn Phong không đề phòng lập tức bị xé rách bụng, phần bụng đau nhức khiến anh ta lảo đảo lùi về phía sau mấy bước, sau đó vô lực dựa vào một cây to bên đường.
Sau khi đâm Đoàn Phong, Viên Mục Dã cũng không tiếp tục tấn công nữa mà chỉ lạnh lùng nhìn anh ta, Viên Mục Dã nói:
Tao biết mình không thể giết chết mày, có điều tao vẫn muốn thử xem... dù sao nhìn mày bị đau đớn cũng vui.
Đoàn Phong dùng tay bịt chặt miệng vết thương, anh ta ngước mắt nhìn Viên Mục Dã một lúc rồi trầm giọng cười nói:
Thứ đến cơ thể cũng không có như mày, ở trong mắt tao chỉ là rác rưởi! Cho nên tốt nhất mày nên thắp nhang cầu nguyện cho Viên Mục Dã không xảy ra chuyện gì, nếu không tao sẽ không nương tay với mày như hôm nay đâu!
Đoàn Phong thấy Viên Mục Dã dùng giọng điệu xa lạ nói chuyện với mình thì hiểu ngay chuyện gì đang diễn ra, anh ta cũng nhanh chóng trấn định, nói:
Hóa ra là mày... trước đó mày vẫn luôn trốn trong người Viên Mục Dã mà, sao hôm nay lại chui ra?
Không ngờ, Viên Mục Dã lại cười lạnh:
Trốn? Tao nghĩ có một số chuyện mày nhầm rồi, cho đến giờ vẫn luôn là Viên Mục Dã khổ cực trấn áp tao, nếu không phải lo lắng đến chuyện nếu tao hợp nhất sẽ khiến cơ thể con người này bị tổn thương, thì Viên Mục Dã đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này rồi.
Đoàn Phong tức giận nói:
Mày không thử nhìn lại mình xem... có một chuyện có lẽ mày cũng nhầm rồi, nếu không phải mày vẫn luôn trốn trong cơ thể Viên Mục Dã, thì mày nghĩ tao sẽ để mày sống đến giờ sao?
Có lẽ kẻ địch gặp nhau thì sẽ đỏ mắt, đối phương dường như cũng không muốn để tâm đến Đoàn Phong mà quay người đi ra khỏi phòng. Đoàn Phong sợ Viên Mục Dã xảy ra chuyện nên lập tức đuổi theo đằng sau...
Lúc đó Đoàn Phong một lòng lo lắng cho sự an toàn của Viên Mục Dã, cho nên không nghĩ đến việc tên yêu tinh dây leo kia lại muốn giết mình. Kết quả khi anh ta đuổi theo ra khỏi khách sạn, đến một đoạn đường vắng người qua lại, thì thấy Viên Mục Dã dừng lại ở ven đường và quay lưng về phía mình.
Viên? Là cậu sao?
Đoàn Phong không thể xác định được Viên Mục Dã đã khôi phục thần trí hay chưa, nên chỉ có thể vừa lại gần vừa dò hỏi.
Viên Mục Dã nặng nề hỏi:
Rốt cuộc đã có chuyện gì? Sao tôi không hề có chút ấn tượng nào vậy.
Đoàn Phong thở dài, nói:
Chuyện này cũng là do tôi... Nếu khi đó tôi không vào phòng tìm cậu thì cũng không xảy ra chuyện này.
Hóa ra, sau khi bọn họ quay về phòng, Đoàn Phong cảm thấy lúc đi ra tâm trạng của Viên Mục Dã có chút nặng nề, thế là anh ta đi đến phòng Viên Mục Dã tìm cậu tâm sự riêng, không ngờ anh ta vừa gõ cửa phòng, Viên Mục Dã ra mở cửa, anh ta đã cảm thấy bầu không khí có gì đó không ổn.
Dù sao mọi người vừa mới tách ra, bình thường nếu Viên Mục Dã thấy Đoàn Phong đến tìm mình chắc chắn sẽ hỏi có chuyện gì không? Nhưng khi đó, sau khi mở cửa Viên Mục Dã không hề nói gì, chỉ để kệ Đoàn Phong đứng đó còn mình quay người đi vào phòng.
Lúc đầu Đoàn Phong còn tự đi vào bảo:
Tôi thấy khi nãy cậu không nói câu nào, có phải cậu nghĩ đến chuyện gì... không thể nói trước mặt Thạch Lỗi không?
Nhưng phản ứng tiếp theo của Viên Mục Dã khiến Đoàn Phong thật sự lo lắng, cậu không hề trả lời câu hỏi của Đoàn Phong mà chỉ cười nhẹ, nói:
Đoàn Phong... Mày thật sự bất tử sao?
Đoàn Phong thấy sắc mặt Viên Mục Dã không được tốt, thì giả vờ thoải mái nói với Thạch Lỗi:
Cậu nhìn xem tôi bị chảy nhiều máu như vậy, ít nhiều gì cậu cũng nên làm trọn đạo chủ nhà, tiếp đãi tôi một bữa no nê chứ hả?
Thạch Lỗi biết Đoàn Phong cố ý bảo mình ra ngoài, nên hừ một tiếng, nói:
Được rồi, anh cứ chờ đó, tôi sẽ gọi cho anh một bát bún tiết vịt để bồi bổ!
Thấy Thạch Lỗi đẩy cửa đi ra ngoài, Đoàn Phong cười bảo với Viên Mục Dã:
Cậu có thể đừng trưng cái mặt thối đó ra nữa không? Bao nhiêu tuổi rồi có chút chuyện vậy thôi mà?!
Không ngờ Viên Mục Dã nghe xong lại từ từ giơ tay phải của mình lên, sau đó nhẹ nhàng liếm vết máu vẫn còn chưa khô lại, cẩn thận quan sát nói rồi nói:
Máu của mày rất đặc biệt... rất khác so với con người bình thường, chẳng lẽ đây chính là bí mật trường sinh bất tử của mày sao?
Đoàn Phong cười lạnh:
Thế nào? Lại chú ý đến tấm thân bất tử của tao rồi à? Hay là mày thử chui vào cơ thể tao xem? Tao cũng không phải Viên Mục Dã, sẽ không ôm mày đến chết, khi đó chúng ta có thể liên thủ với nhau... chẳng phải là vô địch thiên hạ sao!
Viên Mục Dã nghe Đoàn Phong nói vậy trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn, nhưng hắn ngay lập tức khôi phục lại lý trí:
Mày muốn lừa tao rời khỏi cơ thể Viên Mục Dã sao? Tao không có ngu đâu.... Cơ thể mày đúng là rất tuyệt, nhưng tiếc là không hợp với tao, cơ thể Viên Mục Dã rất tốt mà? Chỉ cần tao còn ở trong cơ thể này một ngày, chúng mày sẽ vĩnh viễn bảo vệ tao an toàn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.