Chương 1310: MỤC ĐÍCH CUỐI CÙNG


Đoàn Phong thấy Viên Mục Dã tức giận thì vội vàng cười bảo:
Tôi biết nó không dám mới nói thế mà, hiện giờ nó đang ỉ vào chuyện trốn trong cơ th8ể cậu nên chúng tôi mới không dám động đến nó, một khi nó chui ra khỏi cơ thể cậu... nếu không giết được nó tôi sẽ mang họ của nó luôn.

Viên Mục Dã bị Đoàn Phong chọc cười:
Anh biết nó họ gì không mà còn muốn cùng họ với nó?


Đoàn Phong thấy sắc mặt Viên Mục Dã đã khá h9ơn, bèn thở dài nói:
Ai bảo cậu cả ngày cứ nặng nề nhiều tâm sự như thế chứ? Chuyện này nếu là tôi, thì tôi sẽ không nghĩ nhiều, cứ ăn cứ uống 6sống thoải mái thôi...


Viên Mục Dã lườm Đoàn Phong, cậu hừ nhẹ:
Có phải ai cũng vô tư như anh đâu.

Đoàn Phong thấy không lay chuyển được Viên Mục Dã thì đành phải tạm đồng ý trước, không ngờ Viên Mục Dã lại còn gọi Trương Khai và Hoắc Nhiễm đến, để hai anh em họ trông coi đội trưởng Đoàn, nhất định không được để anh ấy bước ra khỏi cửa một bước...
Sau khi sắp xếp xong chuyện của Đoàn Phong, Viên Mục Dã rời khỏi khách sạn, chuẩn bị đi đến bệnh viện, dù sao bên chỗ Trác Thiếu Quân cũng đang có một đống chuyện đau đầu chờ cậu đến xử lý, kết quả cậu vừa đi ra thì thấy Thạch Lỗi mang theo bún tiết vịt đi vào.
Thạch Lỗi hỏi:
Đoàn Phong hồi phục sao rồi?

Thế cục hiện giờ đối với Viên Mục Dã mà nói đúng là thù trong giặc ngoài... Bởi vì, bất luận là đồng loại của Trác Thiếu Quân hay tên yêu tinh dây leo trong cơ thể cậu, tất cả đều đủ cho cậu lo lắng. Có điều ở trong lòng Viên Mục Dã, lũ côn trùng tinh càng nguy hiểm và cấp thiết hơn.
Một đêm không ngủ, Viên Mục Dã gần như mở mắt nhìn trần nhà mãi cho đến hừng đông, đúng như Đoàn Phong đã nói, cho dù cậu phiền lòng đến mức ngủ không yên, thì vẫn không thể tìm ra được giải pháp vẹn toàn nào.
Lúc này Đoàn Phong cũng đã tỉnh lại, trước tiên anh ta ngáp một cái rồi ngồi dậy, không ngờ lại thấy Viên Mục Dã vẫn ngồi trên ghế sofa, Đoàn Phong giật mình nói:
Cậu thức cả đêm à?

Cô ý tá cười nói với Viên Mục Dã:
Anh Viên yên tâm, trước đó Tổng Giám đốc Thạch đã thông báo rồi, ngoài hai người, những người khác không ai được vào thăm.

Viên Mục Dã nghe xong thì yên tâm hơn, sau đó đẩy cửa bước vào...
Trác Thiếu Quân thấy Viên Mục Dã đến thì nâng cốc cà phê lên nói:
Ăn sáng chưa?

Viên Mục Dã thở phào:
Hôm nay anh đừng đi đâu, ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi đi.

Không ngờ Đoàn Phong lại tỏ ra khinh thường:
Tại sao? Vết thương cũng lên da non rồi mà vẫn phải ở trong phòng, cậu muốn tôi mọc lông ở đây chắc.

Nhưng thái độ của Viên Mục Dã rất kiên quyết:
Không được, ai biết bên trong bụng anh có lành lại tốt hay không? Hôm nay anh nhất định phải ở trên giường nghỉ ngơi.

Lúc này Viên Mục Dã mới nhớ ra mình bận rộn cả sáng ngay cả bữa sáng cũng chưa ăn, nên lắc đầu cười nói:
Cậu nhắc tôi mới nhớ, tôi cũng quên luôn mình còn chưa ăn sáng.

Không ngờ Trác Thiếu Quân lại nhíu mày hỏi tiếp:
Thế hôm qua anh ăn tối chưa?


Có ăn một chút... nhưng không thấy ngon!
Viên Mục Dã thuận miệng nói.
Nhưng Viên Mục Dã lại hỏi ngược lại:
Anh thấy thế nào?

Đoàn Phong cười:
Chút vết thương nhỏ đó có đáng là gì chứ!

Viên Mục Dã biết những lúc thế này Đoàn Phong sẽ không nói thật, nên bước đến vén chăn lên để kiểm tra vết thương trên bụng anh ta, mặc dù không đến mức trơn nhẵn như chưa từng có vết thương nhưng cũng đã nhìn thấy da non màu hồng...

Vô tư thì sao? Có một số 5chuyện cậu có than trời trách đất, không ăn không uống cũng đâu thể giải quyết được vấn đề? Tôi sống lâu hơn cậu, cũng sớm đã nhìn thấu những chuyện này, dù chuyện lớn đến thế nào thì cũng là thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng thôi.
Đoàn Phong nói một tràng.
Viên Mục Dã cười cười không nói gì, cậu đứng dậy đi vào trong nhà vệ sinh rửa sạch vết máu đã khô trên tay, vừa rồi vì cậu vẫn luôn lo lắng cho Đoàn Phong nên không quan tâm đến chuyện xử lý những thứ này...
Nhìn vết máu từ từ chảy xuôi theo dòng nước mà tâm trạng của Viên Mục Dã vô cùng phức tạp, cậu không lạc quan được như Đoàn Phong, may mà lần này người bị thương là Đoàn Phong có thân bất tử, nhưng lần sau thì sao?
Vừa nghĩ đến chuyện mình bị mất khống chế có thể hại chết người khác, Viên Mục Dã cảm thấy vô cùng lo lắng, bởi vì cậu biết mấy người Đoàn Phong và Thạch Lỗi nhất định sẽ vì bận tâm đến cậu mà không nặng tay được, đến lúc đó tên yêu tinh dây leo kia sẽ không kiêng dè gì mà đại khai sát giới.
Lúc Viên Mục Dã ra khỏi nhà vệ sinh thì thấy Đoàn Phong đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, mặc dù biết cho dù anh ta có bị thương nặng hơn nữa thì cũng sẽ tự lành, nhưng sự đau đớn trong quá trình này tuyệt đối không ít hơn người bình thường...
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã bước tới đắp chăn cho Đoàn Phong, sau khi xác định anh ta không có gì đáng ngại mới từ từ bước đến ghế sofa ngồi xuống, trong lòng âm thầm tính toán tiếp theo nên làm gì.
Viên Mục Dã nhìn lướt qua thứ trong tay Thạch Lỗi, cậu bất đắc dĩ cười nói:
Nghỉ thêm một ngày chắc ổn thôi, bây giờ tôi phải đến bệnh viện xem Trác Thiếu Quân thế nào, anh để ý Đoàn Phong giúp tôi nhé. Còn nữa... mang cho anh ấy chút đồ ăn nhiều dinh dưỡng nhé.

Thạch Lỗi cười:
Yên tâm đi, tôi đã sắp xếp đâu vào đó hết rồi, món này là tôi đáp ứng yêu cầu hôm qua của Đoàn Phong đấy chứ, tôi nói được làm được mà!

Khi Viên Mục Dã đến bệnh viện thì thấy Trác Thiếu Quân đang ăn sáng, trước khi bước vào cửa cậu còn cố ý dò hỏi cô y tá trong lúc cậu rời đi có ai đến thăm Trác Thiếu Quân không?
Trác Thiếu Quân đặt cốc cà phê trong tay xuống, sau đó bước nhanh đến chỗ Viên Mục Dã, dò xét cậu từ đầu đến chân:
Chẳng lẽ anh không cảm thấy đói sao?


Viên Mục Dã bị Trác Thiếu Quân hỏi bất ngờ, nên vừa nghĩ vừa nói:
Cảm thấy ăn không ngon miệng...


Trác Thiếu Quân vội vàng kéo Viên Mục Dã ngồi xuống, sau đó nắm tay phải của cậu và bảo:
Sẽ hơi đau đấy... anh chịu đựng một chút!


Còn không đợi Viên Mục Dã trả lời, Trác Thiếu Quân đã cắn một cái vào tay phải của cậu... Viên Mục Dã cả kinh thiếu chút nữa đã đập cho hắn một cái, nhưng cuối cùng cậu vẫn cố gắng chịu đựng không nhúc nhích.

May mà Trác Thiếu Quân chỉ cắn một cái rồi buông ra ngay, hắn nói:
Nó đã tiết ra một loại hormone có chứa thông tin khiến anh không cảm thấy đói... Tức là giống như anh bây giờ ăn cũng được, không ăn cũng không có cảm giác gì.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.