Chương 1311: HÌNH DẠNG CUỐI CÙNG
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1281 chữ
- 2022-02-26 03:02:29
Viên Mục Dã cẩn thận nghĩ lại, phát hiện trong thời gian này đúng là mình ăn ngày càng ít, nhưng cậu lại cho rằng vì mấy hôm8 nay suy nghĩ quá nhiều nên không thấy đói bụng! Nghĩ đến đây, cậu cầm lấy một miếng sandwich trên bàn lên rồi bắt đầu ăn n3hư hổ đói...
Nhưng không ngờ mới ăn được mấy miếng, Viên Mục Dã lại cảm thấy buồn nôn, cậu vội vàng chạy vào trong 9nhà vệ sinh nôn hết ra.
Trác Thiếu Quân thấy vậy thì rót một cốc nước ấm, sau đó đi qua vỗ nhẹ sau lưng Viên Mục Dã6, hắn nói:
Bây giờ anh đã bắt đầu xuất hiện tình trạng bài xích thức ăn, dần dần sẽ đến lúc uống nước thôi mà anh cũng thấ5y buồn nôn.
Mặc dù lần này Trác Thiếu Quân đã từ chối cậu, nhưng Viên Mục Dã cũng không muốn cứ thế từ bỏ, nên cậu vẫn hỏi lại:
Có phải cậu lo vì mấy năm trước chúng tôi đã giết trùng chúa, cho nên đồng loại của cậu sẽ trả thù tôi bất cứ lúc nào?
Trác Thiếu Quân trầm tư rồi gật đầu:
Đây chỉ là một phần nguyên nhân thôi, anh có từng thắc mắc vì sao tôi không muốn quay lại sống với đồng loại không?
Bởi vì cậu không thích cuộc sống dưới lòng đất?
Viên Mục Dã đáp.
Sở dĩ Viên Mục Dã nghĩ như vậy là vì cậu cũng không thật sự tin tưởng đồng loại của Trác Thiếu Quân có thể giúp mình. Giống như Trác Thiếu Quân đã nói, rất có khả năng đối phương sẽ có tâm tư khác, dù sao con trùng chúa tiền nhiệm cũng là do chính bọn họ giết chết, hiện giờ Viên Mục Dã rơi vào tay chúng khác gì để mặc chúng chém giết? Cho nên, Viên Mục Dã làm như vậy cũng là đã có suy nghĩ chịu chết rồi.
Bởi vì trong lòng cậu hiểu rõ, cho dù là Đoàn Phong hay Thạch Lỗi, thậm chí cả Diệp Dĩ Nguy... đừng thấy hiện giờ bọn họ đều đồng ý sẽ giúp cậu kết thúc tất cả khi cậu bị mất khống chế. Nhưng đến khi sự việc thực sự xảy ra, thì chắc chắn chẳng có ai trong số họ sẽ làm như vậy đâu.
Đây mới chính là điều khiến Viên Mục Dã lo lắng nhất, cậu thực sự không muốn ác ma bên trong cơ thể mình dùng chính hình dạng của mình để làm xằng làm bậy, cho nên cậu nhất định phải ngăn cản tất cả trước khi chuyện này xảy ra...
Trác Thiếu Quân gật đầu:
Luật sư riêng của nhà họ Trác đã gọi điện cho tôi, rào trước đón sau đều có ý là muốn tôi trong thời gian dưỡng bệnh ủy thác cho một người điều hành công việc thường nhật tại công ty, nếu không có thể Tập đoàn Trác thị sẽ gặp phải khó khăn lớn.
Viên Mục Dã cười lạnh:
Vậy bọn họ có đề cử ai không?
Đương nhiên là có, hiện giờ trừ tôi ra còn ai mang họ Trác nữa? Mặc dù trước đó Trác Khải Phong đã vạch trần thân phận con hoang của Trác Thiếu Dương ở trước mặt nhiều người, nhưng lũ cáo già trong công ty kia vẫn muốn đẩy hắn lên vị trí cao nhất... Làm vậy chỉ đơn giản là muốn tìm một kẻ biết nghe lời, một con rối không hơn không kém.
Trác Thiếu Quân hừ nhẹ.
Không ngờ Trác Thiếu Quân lại cười bảo:
Tôi sống ở dưới đấy lâu như vậy rồi, thích hay không thích cũng đã thành thói quen rồi...
Viên Mục Dã nghi ngờ hỏi:
Thế thì vì sao?
Ánh mắt Trác Thiếu Quân u ám, hắn nói:
Anh còn nhớ hình dáng khi đó của trùng chúa không?
Viên Mục Dã tò mò hỏi:
Vậy cậu trả lời thế nào?
Trác Thiếu Quân cười nói:
Tôi bảo bọn họ tạm thời đưa một phó tổng lên giữ quyền chủ tịch điều hành một số hoạt động thường nhật, còn các hạng mục quan trọng sẽ báo cáo với tôi. Dù sao vận hành công ty cũng không cần ông chủ phải trực tiếp đi làm, chỉ cần cấp dưới có năng lực thì còn đáng tin hơn tên họ Trác kia nhiều. Đừng nói đến tôi nữa, tôi nghe Thạch Lỗi nói đêm qua Đoàn Phong bị tên khốn trong người anh làm bị thương, anh ấy không sao chứ?
Viên Mục Dã tức giận nói:
Bây giờ anh ấy không sao nữa rồi, có điều mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng nhưng đau đớn thì không tránh được, tên đó nhất định là cố ý! Hiện giờ tôi chỉ hận không thể chặt đứt cánh tay này đi!
Trác Thiếu Quân vội vàng lắc đầu ngăn cản:
Vô ích thôi... cho dù anh chặt tay phải thì nó cũng sẽ chạy đến tay trái, anh cũng đâu thể chặt cả hai tay được?
Viên Mục Dã chán nản:
Trước kia cậu từng nói ‘trùng chúa’ của các cậu có thể có cách, nếu thực sự cùng đường... tôi muốn thử xem sao.
Không ngờ Trác Thiếu Quân lại biến sắc:
Làm như vậy quá nguy hiểm, kết quả cuối cùng ngay cả tôi cũng không kiểm soát được đâu, nhỡ mà... thất bại, anh có thể sẽ chết đó.
Nhưng Viên Mục Dã lại cười khổ, nói:
Phải, nếu thất bại thì cùng lắm là chết một lần, dù sao cũng tốt hơn nhiều so với tình hình hiện tại, tôi thật sự không muốn nhìn thấy mấy người Đoàn Phong và Thạch Lỗi vì tôi mà chịu tổn thương...
Trác Thiếu Quân suy nghĩ rồi nói:
Anh đừng vội, chuyện còn chưa đến bước cuối, để tôi nghĩ kỹ đã.
Trong lòng Viên Mục Dã cũng hiểu rõ Trác Thiếu Quân đang lo lắng điều gì, dù sao hiện giờ quan hệ của hắn và đồng loại cũng hơi khó xử. Cho dù đối phương có thể giúp Viên Mục Dã trừ khử tên yêu tinh dây leo trong cơ thể, nhưng Trác Thiếu Quân phải dùng lập trường gì để đi bàn điều kiện với trùng chúa chứ?
Viên Mục Dã nhận cốc nước uống một ngụm đè lại cảm giác buồn nôn, sau đó thở dài nói:
May mà cậu phát hiện ra, nếu không hậu quả khó mà lường trước được.
Nhưng Trác Thiếu Quân lại áy náy nói:
Thật ra tôi nên nhận ra chuyện này sớm hơn mới phải...
Viên Mục Dã lại khoát tay:
Bây giờ cậu cũng đủ chuyện phải nghĩ rồi. À phải rồi, bên nhà họ Trác có liên hệ với cậu không?
Làm sao Viên Mục Dã có thể không nhớ rõ chứ, đó là một dạng sinh vật gây ra ám ảnh tâm lý vô cùng khủng khiếp với người bình thường...
Thấy Viên Mục Dã không nói gì, Trác Thiếu Quân tiếp tục nói:
Nếu như kế hoạch trước kia thành công... tôi cuối cùng sẽ trở thành hình dạng mà anh đang nghĩ đến. Tôi không muốn trở thành như vậy, cũng không muốn vĩnh viễn bị giam cầm ở một chỗ đến chết, cho nên tôi mới trốn thoát.
Đáp này này thực sự khiến Viên Mục Dã kinh ngạc, cậu thực sự không cách nào tưởng tượng được Trác Thiếu Quân biến thành dáng vẻ
trùng chúa
thì sẽ như thế nào. Đừng nói là Trác Thiếu Quân không chấp nhận được, ngay cả Viên Mục Dã cũng không chấp nhận nổi...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.