Chương 1313: Khách quý
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 940 chữ
- 2022-03-01 03:02:30
Lúc này Đoàn Phong cũng ý thức được sự tình không hợp lý, đồng loại của Trác Thiếu Quân không thể nào không biết việc nếu giết h8ết cha mẹ của bọn trẻ thì chúng không thể nào lớn lên được, làm như vậy thật sự lợi bất cập hại...
Anh ta trầm tư một l3úc rồi nói:
Kế hoạch năm đó của bọn chúng tính toán kỹ như vậy, thì lần này chúng sẽ không tự dưng làm chuyện vô ích đâu. Mặc 9dù trước mắt vẫn chưa biết mục đích của chúng là gì, nhưng chắc chắn có liên quan đến việc Viên Mục Dã bị bắt.
Vừa nhắ6c đến Viên Mục Dã sắc mặt mọi người đều trở nên nặng nề, mặc dù hiện giờ hầu như khắp nơi trên nước M đều đã có camera theo dõi5, nhưng cặp vợ chồng Lỗ Anh Tử kia như mọc mắt trên đầu, luôn đi chuẩn vào đường có thể tránh camera giám sát... cuối cùng biến mất ở hướng đường lớn đi ra ngoại ô.
Lúc này có giọng một người đàn ông cất lên:
Trước tiên đưa anh Viên vào phòng khách tiếp đón chu đáo... Anh ta là khách quý của chúng ta, không được có sai sót.
Đối phương cũng không chờ Viên Mục Dã lên tiếng mà kéo thẳng cậu vào một căn nhà, sau đó lột vải che mắt Viên Mục Dã xuống... Bị ánh sáng đột ngột chiếu vào mắt, Viên Mục Dã khó khăn mở mắt ra, mất một lúc cậu mới thích nghi được với ánh sáng, nhìn rõ cách trang trí trong phòng.
Đây là phòng của một bé gái, mấy con thú bông đáng yêu trên giường và ảnh chụp treo trên tường đều cho thấy điều đó, trong lòng Viên Mục Dã bỗng sinh ra cảm giác bất an.
Lúc này, một ông lão tóc hoa râm đi đến trước mặt Viên Mục Dã, ông ta vừa cười vừa hỏi:
Cậu Viên, bây giờ cậu cảm thấy thế nào?
Viên Mục Dã hừ lạnh:
Đây là cách các người tiếp đón khách quý ư?
Ông lão cười:
Tôi có thể hiểu được tâm trạng hiện giờ của cậu Viên... Nhưng xin cậu thông cảm cho sự khó xử của chúng tôi. Hôm nay sở dĩ phải mời cậu đến nơi này, cũng là vì chúng tôi có nỗi khổ khó nói.
Trong lúc đó, người trên xe vẫn không nói một lời, thậm chí còn không phát ra bất cứ tiếng động nào. Có điều theo như phán đoán của Viên Mục Dã, trong xe cũng chỉ có hai người, chờ đến khi thuốc hết hiệu lực thì đối phó cũng không quá khó.
Nghĩ vậy, Viên Mục Dã thử cử động nhè nhẹ, không ngờ lại phát hiện chân tay mình đều bị trói, nhưng cũng may là trói không quá chặt, chờ sau khi cậu hồi phục thì có thể dễ dàng thoát ra. Thế nên, cậu không cử động thêm nữa, lẳng lặng nghe động tĩnh trong xe...
Đại khái khoảng một tiếng sau, chiếc xe ô tô cuối cùng cũng dừng lại. Sau khi cửa xe mở ra, Viên Mục Dã bị hai người cùng lôi ra khỏi xe, mặc dù không nhìn thấy gì, nhưng có thể thông qua mùi trong không khí để đoán nơi đây là một nông trường ở vùng ngoại thành.
Kết quả khi mọi người vô cùng lo lắng chạy về bệnh viện, thì lại nghe y tá nói, hơn một tiếng trước Trác Thiếu Quân đột nhiên rời khỏi bệnh viện một mình. Thạch Lỗi nghe vậy gọi điện ngay cho hắn, nhưng điện thoại báo đã tắt máy.
Chuyện này thực sự khiến Đoàn Phong và Thạch Lỗi bất ngờ, mặc dù trước đây bọn họ cũng không hoàn toàn tin tưởng Trác Thiếu Quân, nhưng dù thế nào cũng không ngờ được rằng hắn sẽ chơi trò mất tích vào thời điểm này.
Cả đoạn đường Viên Mục Dã đều bị bịt hai mắt nên cũng không biết bây giờ mình ở đâu, đang đi về hướng nào... Điều duy nhất khiến cậu cảm thấy may mắn là ý thức của mình vẫn tỉnh táo, hơn nữa có thể do vừa được ăn no, nên lúc này cũng không bị tên chết giẫm trong tay phải chiếm quyền khống chế thân thể.
Trương Khai tức giận nói:
Không tìm thấy người, xe cũng không thấy nốt! Cứ chờ đợi thế này thì phát điên mất thôi!
Thạch Lỗi im lặng nãy giờ bỗng đột nhiên biến sắc:
Không đúng, mau quay về bệnh viện!
Nói xong, gã cũng không giải thích với mọi người mà lập tức bước nhanh ra ngoài.
Trên đường quay về, Thạch Lỗi nói với mọi người rằng, gã có cảm giác lần này đối phương bắt Viên Mục Dã đi là có liên quan đến Trác Thiếu Quân. Hơn nữa, gã luôn cảm thấy tên đó nhất định vẫn luôn giấu giếm mọi người chuyện gì đó, thậm chí cả với Viên Mục Dã...
Viên Mục Dã đương nhiên sẽ không dễ dàng tin tưởng dăm ba câu nói của đối, cậu cười lạnh:
Sống trên đời này làm gì có ai không có nỗi khổ riêng? Các người muốn tôi thông cảm thì tôi phải thông cảm à? Ông nói có đúng không?
Cậu Viên, lần này chúng tôi mời cậu đến đây là muốn giải quyết khó khăn trước mắt, xin cậu hãy tin tưởng thành ý của chúng tôi.
Ánh mắt của ông lão rất khẩn thiết.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.