Chương 459: Mất điện


May mà cửa hang không quá to nên Đoàn Phong bận rộn đến lúc trời tối là hoàn thành, sau đó anh ta lại ôm một ít cành cây và cỏ khô tới để c8he cửa hang lại, cuối cùng mới yên tâm xuống núi tìm Tần Uyển.

Chuyện năm đó coi như kết thúc ở đây, sau này Đoàn Phong và Tần Uyể3n rời khỏi nơi ấy rồi đi chỗ khác để bắt đầu cuộc sống hoàn toàn mới… Và kể từ đó, hai người họ chưa bao giờ nhìn thấy Tiểu Ngũ và những t9hôn dân còn lại nữa.

Sau khi nghe Đoàn Phong kể lại câu chuyện cũ này, Viên Mục Dã đã sắp chìm cả nửa người vào trong nước biển. C6ậu muốn nhờ vào nước biển lạnh lẽo giúp đầu óc mình tỉnh táo lại, nếu không mùi hương từ phía ao máu thực sự quá cám dỗ.
Viên Mục Dã giơ tay ra hiệu cho Trương Khai im lặng rồi bảo:
Chưa biết chừng ở đây còn có người ngoài…

Trương Khai nghe Viên Mục Dã nói thế bèn lập tức cảnh giác, nếu như không phải mạch điện trục trặc dẫn đến đứt cầu dao, vậy chỉ có thể là cầu dao bị người ta cố ý sập xuống.
Hiển nhiên bốn tay nhân viên kia sẽ không làm như vậy, vì bọn họ ở trên đảo hoang này đã thiếu cảm giác an toàn rồi, làm gì có chuyện đóng cầu dao điện để đùa nhau chứ?
Viên Mục Dã lo lắng nhìn về phía ao máu cách đấy không xa, cậu nói:
Mặc kệ có phải hay không thì thứ này chắc chắn tà ác gấp trăm lần so với thứ mà mọi người gặp trước đây, nhìn độ rộng của ao máu này, chẳng biết nó chứa bao nhiêu máu tươi của những người vô tội…
Cứ như vậy, đám người bọn họ bỗng bị thủy triều nhốt trong hang động có hai đầu thông gió này, đến tận khi thủy triều ép bọn họ đến gần ao máu thì nó mới có dấu hiệu muốn rút… Lúc mọi người đợi nước biển rút rồi đi ra khỏi hang đã là hơn mười giờ đêm.
Trương Khai ngẩng đầu nhìn mặt trăng sáng rọi trên trời, cậu ta than thở:
Tự dưng phải đứng ở chỗ này lâu như vậy, bụng tôi đói đến mức lép kẹp rồi.

Đại Quân nói đúng, mấy người bọn họ ra ngoài vội vàng nên để hết đồ ăn ở khu ghi hình chương trình, chỉ cầm theo chút nước phòng thân, nếu như bây giờ muốn ăn thì cũng chỉ biết uống nước ăn gió thôi. May mà diện tích hòn đảo này không lớn, mọi người đi bộ về cũng không mất nhiều thời gian.
Không ngờ khi họ vội vàng chạy về khu trại ghi hình, họ phát hiện khu này vốn đèn đuốc sáng trưng thì giờ chỉ còn mấy ngọn đèn ban đêm…

Bây giờ mới mấy giờ chứ? Bốn tên dưa chuột nhát cáy kia đã đi ngủ rồi à? Đúng là chẳng biết lo lắng là gì!
Đại Quân bực mình nói.
Nhưng sắc mặt Viên Mục Dã và Đoàn Phong đều sầm xuống, hai người cảm thấy ở chỗ nào đó có vấn đề. Đến tận lúc Trương Khai muốn bật đèn thì mới phát hiện trong khu trại bị mất điện.
Sau đó Viên Mục Dã cùng với Trương Khai đi kiểm tra mạch điện để xem vấn đề ở đâu, kết quả kiểm tra mới phát hiện có người đã đóng cầu dao điện của khu trại…

Tình huống này là thế nào? Tại sao cầu dao lại bị kéo xuống chứ?
Trương Khai ngạc nhiên nói lầm bầm.
Đại Quân 5đứng cách đó không xa lo lắng hỏi:
Viên, cậu cảm thấy thế nào rồi? Cứ đứng trong nước như vậy có lạnh không?

Viên Mục Dã xua tay với anh ta:
Không sao đâu, bây giờ tôi cần bình tĩnh lại một chút thôi.
Trả lời xong, cậu quay ra hỏi với Đoàn Phong:
Anh có thể xác định thứ bên trong ao máu là máu Thái Tuế năm đó sao?

Đoàn Phong khẳng định:
Tôi quá quen thuộc với thứ đó, năm ấy tôi đã tốn biết bao công sức để tiêu hủy nó, làm sao có thể nhận nhầm được? Nhưng không biết máu Thái Tuế trên đảo này có cùng một loại với thứ ở trong hang động năm ấy không?

Đại Quân cũng phụ họa:
Chứ còn gì nữa! Trước khi lên đảo cứ nghĩ nếu không may thì vẫn có thể nhặt hải sản trên bờ biển để ăn. Giờ thì hay rồi, canh giữ một ao máu tanh hôi đến gần nửa ngày…

Hoắc Nhiễm bật cười:
Anh Đại Quân, anh muốn ra biển bắt hải sản à? Hay quá, lúc này thủy triều đang xuống, chưa biết chừng còn nhặt được cả bào ngư và hải sâm đấy?

Đại Quân cười gượng:
Lại còn bào ngư hải sâm nữa? Giờ cậu mà cho anh hai cái bánh bao, bảo anh gọi cậu là anh luôn cũng được!

Vừa nghĩ đến bốn nhân viên của công ty giải trí, trong lòng Viên Mục Dã lại trầm xuống, theo lý thuyết lúc bọn họ đi vào không phải hoàn toàn không có bất cứ tiếng động nào, dù đối phương đã ngủ như lợn chết thì lúc này cũng nên tỉnh rồi, vậy mà đến tận bây giờ vẫn chưa thấy bọn họ xuất hiện…

Cầu dao được bật lên, thoáng chốc khu ghi hình lập tức đèn đuốc sáng trưng, nhưng bốn người vốn nên ngồi đợi trong sảnh chính lại không thấy đâu hết…


Bốn tên dưa chuột nháy cáy kia đâu rồi? Chẳng phải đã bảo họ thành thật đợi trong phòng này rồi à?
Đại Quân bực mình nói.

Đoàn Phong tiến vào bên trong trước, anh ta nhanh chóng nhìn thấy một số bãi nôn cùng với bốn chai nước khoáng nằm lăn lóc trên mặt đất…


Bốn người đó đã xảy ra chuyện rồi!
Đoàn Phong trầm giọng nói.

Viên Mục Dã đi vào theo, cậu cầm một chai nước còn thừa lại một chút đưa lên mũi ngửi, sau đó quay lại nói với mọi người:
Đồ ăn và nước trong khu trại tạm thời không thể ăn được, chắc đã bị người khác động tay động chân rồi…


Đại Quân và Trương Khai nghe vậy thì tức giận đến mức phải chửi bậy, thật không ngờ khi họ bị thủy triều nhốt lại xảy ra nhiều chuyện đến thế, mấy người kia lúc này chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.