Chương 460: Bóng ma trong rừng


Thế là bốn người bèn đi đến trước tủ lạnh, sau đó lấy cho mỗi người một chai nước rồi vặn nắp ra uống. Nhưng không ai tro8ng bọn họ phát hiện mấy chai nước này đã bị người khác giở trò, chỉ một lát sau là liên tục nôn mửa, cuối cùng là hôn mê3 bất tỉnh…

Đúng lúc này có một bóng người xuất hiện, đó là một người đàn ông có thân hình gầy gò, gã này rất thà9nh thạo đi tới đá đá vào mấy người kia, sau khi phát hiện họ đã hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng, gã mới lần lượt ké6o họ ra ngoài.

Đúng vào lúc bóng đen kéo mấy người ra ngoài, một chiếc camera đã ghi lại được khuôn mặt của ngườ5i này, Đoàn Phong nhìn thấy thì bị chấn động mạnh, anh ta bật thốt lên một cái tên:
Tiểu Ngũ?

Viên Mục Dã hiểu rõ ý mà Hoắc Nhiễm muốn nói, cậu cười gật đầu:
Hoàn toàn chính xác… Nếu như một người từ bỏ tất cả chỉ vì được sống trên đời, vậy trường sinh kiểu này cũng quá cấp thấp.
Nói đến đây, cậu bỗng đổi giọng:
Đội trưởng Đoàn, nếu như người kia thật sự là Tiểu Ngũ năm đó thì anh định sẽ làm gì?

Đầu tiên Đoàn Phong nở nụ cười, sau đó trả lời:
Đương nhiên là ôn chuyện trước…
Sau đó anh ta sầm mặt xuống:
Đợi ôn chuyện cũ xong, tôi sẽ tính toán món nợ chôn sống Tần Uyển năm đó.

Ba người vừa đi vừa nói chuyện. Khi đi đến một rừng cây, đột nhiên có một bóng người lóe lên cách đó không xa, nhìn hình dáng chắc là một người phụ nữ… Nhưng Đoàn Phong và Hoắc Nhiễm lại không thấy người này, họ không hề có một chút phản ứng nào.
Vì tính đến chuyện đối phương còn quen thuộc chỗ này hơn họ nên Đoàn Phong chia làm hai nhóm, cả hai đồng thời tiến vào hang từ hai phía để tránh bị tên kia lợi dụng cơ hội.
Sau đó Viên Mục Dã, Đoàn Phong dẫn theo Hoắc Nhiễm có sức chiến đấu khá yếu vào một tổ, còn lại Trương Khai, Đại Quân và Tằng Nam Nam một tổ. Trước khi xuất phát, Viên Mục Dã không quên dặn dò mấy người Đại Quân:
Một khi gặp chính diện đối phương, nhất định phải báo cho chúng tôi biết trước, hơn nữa bất kể gặp tình huống gì thì cứu người vẫn là ưu tiên hàng đầu.

Đại Quân cười nói:
Không có vấn đề, cậu cứ yên tâm đi!

Trên đường đi Viên Mục Dã hỏi Đoàn Phong:
Loại máu Thái Tuế đó có công hiệu giữ mãi tuổi trẻ không?

Đoàn Phong suy nghĩ rồi lắc đầu:
Ai mà biết được? Nhưng thứ này phải dùng máu người để nuôi, biết đâu ăn vào có thể thật sự trẻ mãi không già?

Viên Mục Dã lạnh lùng hừ một tiếng:
Nếu cái giá của trẻ mãi không già là ăn thịt người uống máu người… Lại còn phải sống trên một hòn đảo hoang lúc bình thường chẳng có một bóng người, vậy trẻ mãi không già còn ý nghĩa gì?

Hoắc Nhiễm ở bên cạnh nghe thế cũng nói liến thoắng:
Đúng thế, sống không chất lượng như vậy thà chết còn hơn!

Đoàn Phong nghe vậy bèn trêu:
Vậy cậu nói xem phải sống thế nào mới được tính là có chất lượng?

Hoắc Nhiễm suy nghĩ rồi trả lời:
Đầu tiên, chắc chắn phải có bạn thân cùng sở thích ở bên cạnh, tiếp theo phải đề cao phẩm chất cuộc sống, còn có…. Ái chà em cũng không nói được, tóm lại không chỉ có mỗi sống mà thôi.

Nhưng có một điều có thể khẳng định, người gọi là
Tiểu Ngũ
này tương đối quen thuộc với hòn đảo, thậm chí là từ lúc bọn họ bắt đầu lên đảo, gã đã theo dõi sát sao mọi hành động của họ, đến tận khi phát hiện mấy người Đoàn Phong bị thủy triều nhốt thì gã mới quay lại ra tay với bốn người nhát gan kia.
Nhưng cùng lúc đó Viên Mục Dã cũng đoán trình độ văn hóa của người này không cao, mặc dù gã biết kéo cầu dao điện và cũng biết cách cho thuốc độc vào chai nước khoáng chưa mở ra, nhưng lại không biết trong phòng còn camera đang ghi hình, thậm chí cho đến bây giờ cũng không nghĩ đến việc lấy đi thẻ nhớ trong máy.
Đoàn Phong suy nghĩ rồi nói:
Cầm theo trang bị phòng thân, chúng ta quay lại ao máu kia!

Đoàn Phong lắc đầu:
Không thể nào!

Viên Mục Dã không hỏi kĩ nên Đoàn Phong cũng không giải thích chi tiết, nhưng theo suy đoán của Viên Mục Dã, nếu Tiểu Ngũ sống đến bây giờ thì ít nhất cũng phải sáu, bảy mươi tuổi rồi, sao có thể có dáng vẻ này được?
Rốt cuộc người này có phải Tiểu Ngũ không? Nếu như đúng, vậy tại sao gã lại xuất hiện trên hòn đảo này? Máu Thái Tuế lúc trước là thứ gì… Đoàn Phong cũng không thể nào trả lời một loạt các vấn đề này.
Viên Mục Dã cũng nhìn Đoàn Phong với vẻ khó mà tin nổi:
Người này chính là Tiểu Ngũ à?

Đoàn Phong gật đầu:
Đúng là cậu ta, tôi chắc chắn sẽ không nhận nhầm khuôn mặt này.


Tiểu Ngũ ở độ tuổi này à?
Viên Mục Dã hơi ngạc nhiên hỏi.
Viên Mục Dã hỏi:
Anh nghi tên đó kéo bốn nhân viên kia đến hiến máu cho ao máu à?

Đoàn Phong gật đầu:
Máu Thái Tuế có yêu cầu rất cao đối với máu mới, cho nên bốn người kia chỉ bị trúng độc nhưng chưa chết… Mà một mình gã muốn kéo theo bốn người cũng không dễ, cho nên chỉ cần chúng ta đến kịp thì vẫn có thể cứu bốn người kia!

Những người khác nghe xong lập tức cầm trang bị tùy thân rồi sẵn sàng xuất phát, nhưng đến tận bây giờ bọn họ vẫn chưa ăn thứ gì, bụng đói mà làm việc thật sự không đáng tin cho lắm! Cũng may trong hành lý của Đoàn Phong vẫn còn một chút lương khô dùng khi khẩn cấp, thế là mọi người vội vàng gặm vài miếng rồi tiến về phía hang động có ao máu.
Viên Mục Dã hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra, cậu nói với hai người kia:
Mọi người chờ ở đây một lúc, tôi đi vào rừng cây kia kiểm tra…


Đoàn Phong không yên tâm lắm:
Một mình cậu không sao chứ?


Viên Mục Dã bật cười:
Rừng cây phía trước cách đây chưa đến năm mươi mét, nếu thật sự có chuyện tôi gọi một cái là mọi người nghe thấy mà?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.