Chương 552: TÌNH NHÂN


Viên Mục Dã biết Từ Lệ nhắc đến chuyện tìm kiếm xác của nạn nhân nữ kia, vì thế cậu bảo:
Tối hôm nay hai chúng ta đến đập chứa nước Bắc Sơn xem tr8ước đã!


Đập chứa nước Bắc Sơn là đập chứa nước lớn nhất thủ đô, nó gánh chức năng ngăn lũ, chống lụt, trữ nước, tưới tiêu, cung cấp nước 3cho thủ đô và các vùng lân cận, chắc chắn là nơi động một cái là ảnh hưởng đủ điều, cho nên vốn không thể nào
xả nước tìm xác
được. Bởi vậy nếu 9muốn tìm thấy xác trong tình trạng không biết vị trí chuẩn, thì chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm.
Viên Mục Dã hừ lạnh:
Có thể bắt nguồn từ tâm lý gì? Tạ Chí Hồng chính là kẻ có tâm lý biến thái từ đầu đến đuôi. Chính miệng hắn đã thừa nhận với tôi rằng hắn cực kỳ hưởng thụ toàn bộ quá trình hành hạ nạn nhân đến chết. Không giết loại người này đi chẳng lẽ để dành ăn tết?

Nghe vậy, Từ Lệ cau mày:
Này Viên, tôi phát hiện bây giờ sự thù địch trên người cậu rất nặng đấy nhé, cậu đừng quên mình đã từng làm cảnh sát. Tôi biết những chuyện mà số 54 gặp phải không thể làm theo lẽ thường được, nhưng về sau cậu gặp chuyện vẫn phải giữ vững ranh giới cuối cùng của pháp luật, nếu không tôi sợ dần dần cậu sẽ đánh mất bản thân…

Buổi tối, Từ Lệ lái xe chở Viên Mục Dã tới6 lối vào đập chứa nước Bắc Sơn. Bởi vì Từ Lệ đã dặn trước nên nhân viên canh cổng cho họ đi qua luôn…
Viên Mục Dã thấy ở đây ra vào rất ng5hiêm ngặt, cậu không khỏi hơi nghi ngờ:
Người bình thường không vào được đây mà, không phải tên Tạ Chí Hồng kia thuận miệng bịa chuyện đấy chứ?

Từ Lệ lại lắc đầu:
Mới siết chặt quản lý mấy năm nay thôi, trước kia vẫn mở cửa cho người ngoài.


Đập chứa nước mà còn có thể mở cửa cho người ngoài ư?
Viên Mục Dã giật mình hỏi.

Cô gái kia tên Mộc Thủy Thủy, lúc mất tích chỉ mới 18 tuổi, là nạn nhân duy nhất vẫn chưa tìm thấy xác trong vụ án giết người hàng loạt của Tạ Chí Hồng.
Từ Lệ trầm giọng nói.
Lúc đó Viên Mục Dã không quen thân với Từ Lệ lắm, cho nên mọi thông tin cậu biết về vụ án đều thông qua hồ sơ, tất nhiên cũng không biết nhiều về tình tiết của vụ án.
Sau đó Viên Mục Dã và Từ Lệ nối đuôi nhau đi men theo đập chứa nước, nhưng bởi vì diện tích ở đây tương đối lớn, cho nên Từ Lệ đề nghị hai người nên chia nhau ra tìm… Đương nhiên Viên Mục Dã sẽ không phản đối, vì vậy hai người họ cứ thế tiếp tục đi lên phía trước dọc theo đập chứa nước, một người tìm phía nam, một người tìm phía bắc.
Ai ngờ Viên Mục Dã đi về phía trước được một lúc thì thấy hai bóng người đang đi ngược lại, trông dáng người hình như là một nam một nữ. Viên Mục Dã liếc nhìn thời gian, tự hỏi hơn nửa đêm rồi còn có người tới đập chứa nước tâm tình cơ à?
Làm sao Viên Mục Dã không hiểu những lý lẽ mà Từ Lệ nói chứ. Trên thực tế, đôi khi cậu đã rất kiềm chế bản thân rồi, nhưng có vài thứ đang lặng lẽ thấm vào xương cốt của cậu, cho nên về sau rốt cuộc cậu sẽ biến thành dáng vẻ gì, chính cậu cũng không dám chắc.
Thấy Viên Mục Dã không hé răng, Từ Lệ bèn vỗ vai cậu:
Được rồi, chúng ta lên đằng trước đi. Tôi cảm thấy vị trí vứt xác chắc là ở gần khu vực câu cá trước kia…

Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã ngờ vực hỏi:
Nếu không tìm thấy xác, lúc ấy làm sao cảnh sát lại xác định Mộc Thủy Thủy chắc chắn đã chết?

Từ Lệ thở dài, đáp:
Chúng tôi phát hiện một lượng máu lớn đã bị rửa trôi trên xe ba bánh của Tạ Chí Hồng. Sau khi đối chiếu ADN thì biết nó là của Mộc Thủy Thủy… Hơn nữa lượng máu chảy trên xe lúc ấy đã vượt quá năm mươi phần trăm lượng máu trong cơ thể người, vì thế bác sĩ pháp y đưa ra kết luận Mộc Thủy Thủy chắc hẳn đã chết. Nhưng lúc ấy chúng tôi đã tìm khắp tất cả những nơi Tạ Chí Hồng ra vào và những địa điểm hắn đã từng vứt xác mà đều không tìm thấy xác của Mộc Thủy Thủy.

Trông bề ngoài, chắc đây là một cặp tình nhân đang trong giai đoạn yêu đương mặn nồng. Chàng trai luôn mồm nói lời ngon tiếng ngọt, dỗ dành cô gái cười tít cả mắt lại, thế nên Viên Mục Dã không thể nào ngờ, rất nhanh thôi, một trong số họ sẽ chết ở đây…
Viên Mục Dã đi theo sau một chốc thì thấy cặp trai gái này đi tới một chỗ có mực nước sâu, chàng trai nói khẽ với cô gái:
Cưng à, em nhắm mắt lại đi, anh muốn cho em một niềm vui bất ngờ.

Từ Lệ cười đáp:
Cậu ít thấy việc đời rồi, để câu cá đấy! Mấy năm trước việc quản lý của đập chứa nước loạn xà ngầu. Để kiếm tiền, người phụ trách mới mở cửa cho những người thích câu cá vào, dù sao cá trong đập chứa nước đều là cá hoang dã, vốn chẳng cần chi phí gì cả.

Trong khi nói chuyện, xe của bọn họ đã chạy đến gần đập chứa nước. Viên Mục Dã xuống xe rồi quan sát mặt nước đen ngòm, trong lòng cậu cảm thấy hơi bồn chồn, không biết có tìm được xác của cô gái tội nghiệp kia hay không.
Viên Mục Dã nhớ lại một số địa điểm vứt xác được đề cập trong hồ sơ. Cậu phát hiện ra rằng sau khi giết người, Tạ Chí Hồng sẽ ném xác vào một số bãi rác hoặc khu đất hoang ở ngoại ô, dường như cũng không có ý định che giấu xác chết một cách tỉ mỉ. Nhưng tại sao hắn lại giấu một mình xác của Mộc Thủy Thủy bí mật như vậy?
Nghe thấy mối nghi ngờ trong lòng Viên Mục Dã, Từ Lệ đáp một cách bất đắc dĩ:
Đến nay tôi vẫn chưa nghĩ ra được điểm này, đáng tiếc giờ Tạ Chí Hồng đã chết, cũng không ai biết được rốt cuộc lúc ấy hắn giết người là bắt nguồn từ tâm lý gì.

Đang nghĩ ngợi lung tung, hai người kia đã gần ngay trước mắt, nhưng bọn họ lại như chẳng nhìn thấy Viên Mục Dã mà nói cười rồi lướt ngang qua bên cạnh cậu.
Viên Mục Dã hơi sửng sốt, rồi cậu nhanh chóng nhận ra đây là ký ức trước khi chết của người nào đó, vì vậy cậu nhanh chóng xoay người đuổi theo, muốn xem thử tiếp theo cặp trai gái này đã xảy ra chuyện gì.
Cô gái cười e ấp hỏi:
Niềm vui bất ngờ gì? Có phải anh lại tiêu tiền lung tung không!?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.