Chương 604: Mặt mày hốc hác


Viên Mục Dã thật sự không biết cái gã Frankenstein kia làm thế nào để chắp vá ra một con quái vật như vậy, và cậu nghĩ mãi cũng không hiểu đối phư8ơng vi phạm phép tắc của tự nhiên chế tạo ra thứ này để làm gì?

Rốt cuộc cũng được giao đấu chính diện, Viên Mục Dã đương nhiên sẽ không 3khách sáo, cậu giơ tay bắn một phát vào con quái vật, nhưng có vẻ nó đã biết thứ màu đen trong tay Viên Mục Dã rất lợi hại, nên quét đuôi đánh vă9ng mấy con chuột to đùng về phía Viên Mục Dã.

Trong lúc bối rối, Viên Mục Dã bắn một phát khiến một con chuột chết ngay tại chỗ, còn mấy 6con khác kêu chít chít hai tiếng, dường như bọn chúng rất ngại dính vào người Viên Mục Dã nên cố gắng né tránh…
Tên kia thấy một đòn không trúng bèn trực tiếp nhảy từ trên xuống, nó lợi dụng ưu thế thân cao để dùng móng vuốt chụp vào bả vai Viên Mục Dã, nếu cậu bị nó bắt lấy, chắc chắn sẽ thêm vài lỗ máu!
May mà Viên Mục Dã phản ứng không chậm, mặc dù động tác của đối phương nhanh nhưng nếu muốn tự vệ vẫn làm được, Viên Mục Dã nghiêng vai về phía sau, cánh tay trái của cậu nhanh chóng rút con dao quân dụng bên hông ra rồi đâm lên trên, tiếc là toàn thân đối phương phủ đầy vảy giáp cứng rắn, con dao quân dụng đâm lên đó cũng chỉ để lại một vết cắt mờ nhạt mà thôi.
Nhưng Viên Mục Dã cũng không trông cậy vào con dao quân dụng có thể làm đối phương bị thương, cậu làm như vậy chỉ vì muốn phân tán sự chú ý của nó, sau đó tranh thủ dùng khẩu súng bên tay phải nhắm vào đầu con quái vật…
Viên Mục Dã đột nhiên nhớ đến lúc mình nhìn thấy Tằng Nam Nam, tại sao cô ấy lại đứng dựa lưng sát vào tường, chắc Tằng Nam Nam đã được nếm trải sự lợi hại của con quái vật này, cô ấy biết nó sẽ phát động cuộc tấn công từ một chỗ mà mình không thể tưởng tượng được…
Xét về thân thủ và sự nhanh nhẹn, Đoàn Phong với Tằng Nam Nam đều hơn Viên Mục Dã, nhưng lúc bọn họ đối mặt với con quái vật này thì đều bị thương, điều này đã nói lên dù thể năng hay trí thông minh của con quái vật to lớn này đều không thể khinh thường.
Nếu không gã Frankenstein đã chẳng gọi nó là
sinh vật hoàn hảo
, chỉ là không biết gen người trong cơ thể thứ này chiếm nhiều hay ít? Nó có còn chút đặc thù nào của con người hay không?
Không ngờ đúng lúc này con quái vật lại bắt được họng súng, nó dùng sức vặn một cái, Viên Mục Dã cũng bóp mạnh cò súng vào lúc đó… Tiếc là khẩu súng không được bắn ra như mong đợi, nó bị đối phương chặn lại giữa ống súng và nòng.
Ngay cả Viên Mục Dã cũng không ngờ được con quái vật này lại nhìn rõ nguyên lý kích phát của khẩu súng trong thời gian ngắn như vậy, cực chẳng đã cậu chỉ đành tạm thời bỏ qua khẩu súng, trở tay dùng con dao quân dụng đâm về phía đôi mắt của đối phương.
Bất kể là người hay động vật, mắt vẫn luôn là một vị trí mẫn cảm, khi mắt bị tấn công thì cơ thể sẽ ngăn cản lại theo bản năng, con quái vật trước mặt này cũng không ngoại lệ. Thấy Viên Mục Dã cầm con dao quân dụng sáng loáng đâm về phía mắt mình, nó thả khẩu súng trong tay ra rồi giơ tay lên ngăn chặn theo phản xạ.
Nhưng lần này nó vẫn chậm một bước, mặc dù đã che mắt nhưng vẫn bị con dao quân dụng trong tay Viên Mục Dã cắt ra vết thương… Viên Mục Dã phát hiện ra ngay không phải cả người tên này được bảo vệ bởi lớp vảy cứng, ít nhất trên mặt nó không hề có.
Sau khi con quái vật bị thương ở khóe mắt, nó bỗng gào lên một tiếng rồi vung tay loạn xạ, Viên Mục Dã bị cắt một đường ở trước ngực, máu trong nháy mắt ứa ra, cậu tranh thủ lùi sang chỗ tương đối an toàn và cúi đầu kiểm tra vết thương của mình…
Con quái vật lúc này vuốt chất lỏng sền sệt chảy ra từ mắt, nó căm tức nhìn Viên Mục Dã, chắc thứ này đã sinh sống rất lâu ở chỗ bí ẩn dưới mặt đất, cho nên chưa từng gặp được đối thủ có thể làm nó bị thương.
Cho đến khi Viên Mục Dã c5hật vật tránh được mấy
con chuột bay
, cậu nhìn sang chỗ con quái vật thì bỗng phát hiện nó đã không còn ở vị trí cũ. Viên Mục Dã giật mình, cậu vội vàng quay đầu tìm kiếm nhưng bỗng cảm thấy trên đầu có thứ gì đó đang đánh về phía mình, Viên Mục Dã né sang một bên theo phản xạ, và cậu thấy một cái đuôi mọc đầy gai quét qua mặt mình.
Hóa ra con quái vật kia đã chạy đến trên đầu Viên Mục Dã từ lúc nào, Viên Mục Dã nhắm ngay về hướng đó rồi bắn hai phát, nhưng tiếc là tất cả chỉ bắn lên bức tường cốt thép khiến tia lửa văng tung tóe…
Viên Mục Dã biết cứ kéo dài như thế này thì không được, cậu không ngờ con quái vật kia lại thông minh đến thế, nó còn biết tiêu hao số đạn của cậu… Một khi Viên Mục Dã hết đạn, vậy khẩu súng trong tay cậu còn chẳng bằng cục gạch, đến lúc đó cậu chỉ có thể đánh cận chiến.
Nhưng bây giờ không những nó bị Tằng Nam Nam dùng súng làm bị thương, mà còn bị Viên Mục Dã làm hỏng khuôn mặt… Mặc dù với dáng vẻ này của nó, có làm hỏng khuôn mặt cũng chẳng vấn đề gì, nhưng đối với con quái vật mà nói thì đây là một kẻ địch mạnh mà nó chưa từng gặp bao giờ, sự tức tối trong lòng không cần nói cũng biết.

Viên Mục Dã rùng cả mình khi nhìn thấy ánh mắt của đối phương, xem ra cuộc chém giết thật sự bây giờ mới bắt đầu. Thực lực của đối phương không thể khinh thường, nếu như cậu muốn còn sống rời đi, nhất định phải dùng trí óc mới được.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.