Chương 605: Thú bị nhốt


Ngay lúc Viên Mục Dã tiến vào phòng thí nghiệm của nhà khoa học điên kia, tốc độ của con quái vật đang đuổi theo phía sau rõ ràng chậm lại, Vi8ên Mục Dã có thể cảm nhận được nó đang do dự, dường như nó hơi kháng cự với chỗ này…

Mặc dù Viên Mục Dã không biết tình cảm giữa con 3quái vật và nhà khoa học điên là gì, nhưng ít ra cậu đã đoán đúng một nửa, nếu không nó sẽ chẳng do dự như bây giờ.
Viên Mục Dã có thể nhìn ra được con quái vật này xem nhà khoa học điên như người thân duy nhất, thế là cậu tranh thủ lúc con quái vật còn đang thương tâm để bò ra khỏi bàn thí nghiệm, sau đó chạy thật nhanh đến cổng và lấy chiếc khóa sắt treo sau cửa…
Mặc dù con quái vật đã phát hiện ra Viên Mục Dã nhưng nó vẫn không đứng dậy đuổi theo, nó vỗ vỗ nhà khoa học điên một cách hiền lành như thể đang dỗ dành ông ta đi vào giấc ngủ.
Viên Mục Dã đã trải qua khá nhiều chuyện để đi đến ngày hôm nay, nên cậu đã hiểu sâu sắc một chân lý, đó chính là chuyện gì mà mình không hiểu thì đừng có nghĩ nữa, cứ làm tốt việc trước mắt mới là quan trọng nhất.

Mở cửa ra, tôi là Viên Mục Dã!
Viên Mục Dã hơi sốt ruột nói.
Viên Mục Dã thấy vậy bèn xoay người chạy ra cửa rồi đóng
rầm
lại từ bên ngoài, sau đó cậu dùng chiếc khóa sắt to trong tay khóa chặt cánh cửa! Chờ khi con quái vật bên trong kịp phản ứng, nó đã bị Viên Mục Dã nhốt trong phòng thí nghiệm…
Trong lúc nhất thời con quái vật vô cùng tức giận đập vào cửa sắt khiến cả lối đi vang lên những tiếng rầm rầm vang dội. Dù rất lo lắng cánh cửa không chịu được những cú đập mạnh như vậy, nhưng hiện giờ Viên Mục Dã cũng chẳng có biện pháp nào khác, nhốt nó được lúc nào hay lúc đấy vậy!
Lúc này, giọng của Tằng Nam Nam vang lên từ một góc hẻo lánh:
Vẫn chưa tỉnh, nhưng bớt nóng rồi…
Viên Mục Dã nhìn mấy người trong phòng một lượt, sau đó nói với Trương Khai:
Không thể đợi thêm nữa, cậu cõng đội trưởng Đoàn, bây giờ chúng ta đi đến chỗ miệng hố.

Sau đó Viên Mục Dã chạy nhanh trở về phòng kỹ thuật điện nơi mà mấy người Đoàn Phong đang ẩn nấp, kết quả cậu vừa chạy về đến nơi thì thấy đám chuột đang vây chặt như nêm cối quanh cánh cửa, chắc mấy người Đoàn Phong còn chưa kịp ra thì đã bị chặn ở bên trong…
Nói ra cũng lạ, khi đàn chuột nhìn thấy Viên Mục Dã, thoắt cái chúng đã trở nên rối loạn, dường như tất cả đều rất sợ hãi rồi chạy trốn khắp nơi. Vào lúc này, cuối cùng Viên Mục Dã cũng ý thức được rằng đám chuột này thật sự sợ mình. Còn về nguyên nhân… trong nhất thời cậu cũng không nghĩ ra.
Sự xuất hiện của 9đám người Viên Mục Dã đã làm rối loạn nghiêm trọng cuộc sống của nó, hơn nữa nó còn liên tục bị những người này làm bị thương, vì thế mặc dù 6con quái vật do dự… Nhưng cuối cùng nó vẫn đuổi vào phòng thí nghiệm.
Viên Mục Dã chạy vào phòng thí nghiệm trước và tắt chiếc đèn tr5ên đầu đi, mặc dù cậu làm như vậy sẽ khiến bản thân không nhìn thấy gì, nhưng cùng lúc đó Viên Mục Dã cũng sẽ ẩn nấp tốt hơn, để lúc con quái vật tiến vào sẽ không thể khóa chặt vị trí của cậu.
Vậy mà lúc này cậu lại nghe thấy giọng nói của Trương Khai vang lên từ sau cửa:
Khẩu lệnh!

Viên Mục Dã cạn lời:
Khẩu lệnh cái đầu cậu ấy, mau đi theo tôi, thứ đó đã bị tôi tạm thời nhốt rồi, nhưng không giữ nó được lâu đâu!

Mà Viên Mục Dã còn phát hiện ra một vấn đề khác, chắc do thứ này đã sống nhiều năm trong bóng tối nên nó hơi sợ ánh sáng, trước đó nó luôn luôn không xuất hiện dưới bóng đèn, điều này nói rõ nó đang tránh né nguồn sáng.
Quả nhiên, khi con quái vật thận trọng đẩy cửa bước vào, trong nhất thời nó không phát hiện Viên Mục Dã đang trốn ở dưới bàn thí nghiệm, đồng thời Viên Mục Dã cũng phát hiện dường như chỗ này là khu vực cấm đối với nó, ở chỗ này nó cứ đi một bước là lại có biểu hiện bàng hoàng…
Không ngờ có một người trẻ tuổi trong số những người bị nhốt lại lắc đầu như trống bỏi:
Tôi không đi, tôi muốn ở lại đây chờ cứu hộ…

Viên Mục Dã nghe vậy bèn lạnh lùng nói:
Chúng tôi chính là nhân viên cứu hộ, hơn nữa còn là nhóm cuối cùng, nếu như cậu không nghe chỉ huy mà nhất định đòi ở lại cũng được thôi, nhưng tôi cam đoan sẽ không có nhân viên cứu hộ khác đi xuống đây tìm chết đâu.

Điều đáng được ăn mừng là mắt Viên Mục Dã thích ứng rất nhanh với bóng tối, cậu thấy con quái vật chậm rãi đi đến bên cạnh thi thể nhà khoa học điên, sau đó ngồi xổm xuống.
Với góc độ của Viên Mục Dã thì không thể nhìn thấy biểu cảm của con quái vật ngay lúc đó, nhưng miệng của nó lại phát ra tiếng hừ hừ rất dịu dàng, nghe giống như mấy bài hát ru của con người vậy.
Viên Mục Dã vừa dứt lời, cánh cửa sắt phòng kỹ thuật điện được mở ra từ bên trong, Trương Khai thò đầu nhìn quanh rồi hỏi:
Đám chuột bự kia đâu rồi?

Viên Mục Dã không có thời gian giải thích, cậu đẩy cửa vào và bảo:
Vẫn đang ở gần đây, chúng ta phải rời khỏi chỗ này thật nhanh, đội trưởng Đoàn thế nào rồi?

Người thanh niên trẻ tỏ vẻ phách lối, nói:
Anh là cái thá gì chứ? Biết cha tôi là ai không? Anh bảo nhóm cuối thì là nhóm cuối chắc?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.