Chương 615: Tất cả bí mật
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1141 chữ
- 2022-02-07 10:57:59
Có điều Lệ Thần cũng đã cảnh cáo Viên Mục Dã, hiện tại chưa xảy ra vấn đề là vì Cao Ngọc Bân đang khổ cực kiên trì, một khi thân thể anh ta đạt8 đến giới hạn chịu đựng, thì bi kịch sẽ lại tiếp diễn...
Viên Mục Dã nhớ rằng, khi lần đầu tiên tiếp xúc với Cao Ngọc Bân, Lệ Thần đã 3từng nói thứ trong thân thể đối phương rất già, thế là cậu hỏi Lệ Thần có biết sinh vật ký sinh trong người Cao Ngọc Bân là thứ gì không?
9
Lệ Thần nói:
Tôi có thể cảm nhận được sinh vật đó còn già hơn tôi nhiều, tôi đã xem qua khúc gỗ hóa thạch mà anh nói, sinh vật kia chắc đ6ã từng bị giam giữ trong khoang trống của khúc gỗ. Chắc là trong lúc điêu khắc Cao Ngọc Bân đã không cẩn thận mà phá vỡ khoang trống, thả sinh5 vật đó ra.
Viên Mục Dã hỏi dò:
Cậu cảm thấy loài sinh vật này so với cậu thì ai lợi hại hơn?
Đoàn Phong cảm thấy khả năng chuyện này xảy ra quá thấp, anh ta liên tục lắc đầu:
Cậu nói đùa đấy à? Chẳng lẽ cậu định ngồi xuống thương lượng với hắn, để hắn tự đi vào chắc?
Viên Mục Dã cười:
Cũng không phải là không thể thương lượng được, anh đừng quên Cao Ngọc Bân vẫn có ý thức của mình, Lệ Thần nói anh ta thường đứng ngẩn người trước hài cốt của Mạnh Thư Tĩnh cả đêm, điều này nói rõ anh ta rất khó chịu trước cái chết của vợ mình, nhưng lại không biết nên làm gì.
Đoàn Phong khịt mũi coi thường:
Đau khổ còn biến người ta thành tiêu bản? Cậu đừng có nói hắn làm thế không phải vì mục đích phi tang thi thể, mà vì muốn nhớ lại việc mình đã ăn vợ mình...
Lệ Thần cười:
Thật ra anh muốn hỏi giữa tôi và nó, thứ gì nguy hại cho con người hơn chứ gì?
Viên Mục Dã nhất thời hơi xấu hổ, vì trong lòng cậu đúng là có suy nghĩ này nên cậu gãi đầu nói:
Ý này cũng không sai!
Lệ Thần nhìn về phía phòng làm việc của Cao Ngọc Bân:
Nói ra có thể anh không tin, nhưng từ khi mới bắt đầu chúng tôi đã cảm nhận được sự tồn tại của nhau, nếu so sánh thì nó nguyên thủy hơn tôi một chút...
Là như thế nào?
Viên Mục Dã hỏi.
Lệ Thần giải thích:
Ý là loài sinh vật này tương đối nguyên thủy, chỉ lo trước mắt, tất cả các hành vi của nó đều chỉ vì muốn no bụng... Nói thẳng ra là trí thông minh của nó không cao, không giống như loài chúng tôi có kế hoạch xâm chiếm thế giới. Nhưng tính công kích của nó lại rất mạnh, cho nên trong thời gian ngắn mức độ nguy hại mà nó mang đến mạnh hơn loài của tôi nhiều.
Viên Mục Dã lo lắng:
Nếu nó đã cảm nhận được sự tồn tại của cậu thì cậu cứ ở trong phòng làm việc như thế có bị nguy hiểm không?
Lệ Thần cười lắc đầu:
Không đâu, bởi vì chúng tôi không ở trong cùng một chuỗi thức ăn, chỉ cần trong mắt nó, tôi không phải đồ ăn thì nó sẽ không tấn công tôi, trừ khi...
Trừ khi thế nào?
Viên Mục Dã thắc mắc.
Lệ Thần thở dài, nói:
Trừ khi tôi tự tìm đường chết, quấy rầy việc ăn của nó...
Sau khi nói chuyện với Lệ Thần xong, Viên Mục Dã lao như điên về số 54, đội Đoàn Phong đang làm một vật chứa đặc biệt, mục đích là để nhốt con quái vật vào đó rồi triệt để ngăn cách nó với bên ngoài, đồng thời đảm bảo nó sẽ không dùng âm thanh tần số cao để phá vỡ vật chứa.
Nhóm Từ Lệ ở hiện trường vụ án giết người thứ ba cũng phát hiện ra một số đồ vật bằng thủy tinh bị vỡ nát, đủ để chứng minh sự lợi hại của nó... Mặc dù người phải chịu đựng âm thanh tần số cao kia đã chết, nhưng qua ký ức của Mạnh Thư Tĩnh, Viên Mục Dã cũng cảm nhận được một phần âm thanh đó, nó tuyệt đối không phải là âm thanh mà tai con người có thể chịu được.
Nhưng vấn đề bây giờ là làm thế nào để Cao Ngọc Bân chịu đi vào trong thùng chứa này? Dùng sức mạnh nhất định là không ổn rồi, lừa anh ta đi vào cũng không dễ, Viên Mục Dã càng nghĩ càng cảm thấy phải khiến Cao Ngọc Bân cam tâm tình nguyện đi vào trong mới được.
Viên Mục Dã thở dài:
Tôi cảm thấy cả hai phương diện này đều có, anh ta phi tang thi thể không có nghĩa là anh ta không đau khổ trước cái chết của người vợ... Là một người bình thường, đột nhiên có một ngày cơ thể mình biến đổi trở nên đáng sợ như vậy, Cao Ngọc Bân có thể khống chế bản thân không đi giết người bừa bãi đã là không tệ rồi.
Đoàn Phong cau mày:
Vậy cậu định thương lượng với hắn thế nào? Không phải tôi muốn dọa cậu đâu, nhưng ai biết được thứ kia có nhân lúc cậu đang bàn bạc với vật chủ của nó mà chui ra ngoài hút não cậu đâu!
Không ngờ Viên Mục Dã lại cười thần bí:
Tôi có cách.
Sáng sớm hôm sau, một chiếc xe tải dừng trước cửa phòng làm việc của Cao Ngọc Bân, Viên Mục Dã từ trên đó bước xuống đi thẳng vào trong. Lúc ấy Cao Ngọc Bân đang ngồi ngẩn người nhìn lên trần nhà, thấy Viên Mục Dã đi vào thì ngạc nhiên nói:
Sao anh lại đến đây...
Viên Mục Dã khách sáo:
Tôi có một người bạn tìm được một khối vật liệu tốt, muốn đưa cho cậu để xem có thể điêu khắc thành hình gì.
Cao Ngọc Bân nhướng mày, nói:
Gần đây tâm trạng của em không tốt, anh bảo bạn anh tìm người khác đi thì hơn, nếu như không tìm được ai thì em có thể đề cử cho bạn anh vài người...
Viên Mục Dã không hề tức giận trước thái độ đuổi khách rõ ràng của Cao Ngọc Bân, cậu vừa cười vừa bảo:
Tôi biết, thời gian này Thư Tĩnh bỏ đi khiến tâm tình của cậu rối loạn... Có điều không sao, tin tôi đi, chỉ cần có sáng tác mới sẽ khiến cậu thoát khỏi tình trạng khốn khổ hiện tại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.