Chương 616: Cục thịt


Đến tận khi triển lãm sắp kết thúc, Cao Ngọc Bân đột nhiên bị người khác gọi lại, người đó tự xưng là chủ nhân của khúc gỗ hóa thạch kia, thấy Cao8 Ngọc Bân cứ chần chừ trước cửa hàng nên hỏi có phải anh ta có hứng thú với khúc gỗ này hay không?

Lúc này Cao Ngọc Bân thể hiện sự yêu t3hích của mình với khúc gỗ hóa thạch, đồng thời cũng thể hiện sự xấu hổ vì túi tiền của mình rỗng tuếch, không có duyên với khúc gỗ này... Không n9gờ người kia nghe xong lại đưa cho Cao Ngọc Bân một tấm danh thiếp, người này tên là Chu Thường Vĩ, là một người có danh tiếng trong giới sưu tầm6.

Cao Ngọc Bân cũng đã từng nghe đến danh tiếng của người này, nhưng bình thường ông ta chỉ giao dịch với những nhà điêu khắc nghệ thuật 5có danh tiếng, nên nhất thời khiến Cao Ngọc Bân cảm thấy vừa mừng vừa lo...
Chu Thường Vĩ nói với Cao Ngọc Bân, nếu như anh ta có hứng thú với khúc gỗ hóa thạch này thì họ có thể hẹn thời gian để nói chuyện, ý tứ là sẽ giao khúc gỗ này cho Cao Ngọc Bân sáng tác miễn phí. Sau khi điêu khắc xong ông ta sẽ mang tác phẩm này tham gia giải điêu khắc thế giới, đồng thời còn để Cao Ngọc Bân ký tên lên tác phẩm... Nói thẳng ra nếu như tác phẩm này được giải thì Cao Ngọc Bân có tiếng, còn ông ta được hưởng lợi.
Cao Ngọc Bân thắc mắc:
Ngài Chu, tôi là một nhà điêu khắc không tên tuổi, không biết vì sao ngài lại chọn tôi?

Chu Thường Vĩ nói:
Thật ra trước đây tôi đã từng đến phòng làm việc của cậu, cũng đã xem qua tác phẩm của cậu... Làm nghề này của chúng ta phải có con mắt nhìn xa, tác phẩm của nhà nghệ thuật đã thành danh đương nhiên rất quý hiếm, nhưng chi phí cho bọn họ cũng không hề thấp, hơn nữa phát hiện ra những nhà nghệ thuật tương lai như cậu mới là cảnh giới cao nhất của ngành này, cậu hiểu chưa?

Tiếc rằng trong lúc làm việc anh ta quá tay làm vỡ khoang trống kia, chất lỏng bên trong bất ngờ chảy ra ngoài. Lúc đó anh ta cũng không nghĩ nhiều, vội vàng dùng tay phủ lên, không ngờ chất lỏng đó khi chạm vào tay anh ta lại nhanh chóng thấm vào da.
Ban đầu Cao Ngọc Bân còn tưởng mình bị hoa mắt, hoặc chất lỏng này vì môi trường thay đổi mà bốc hơi mất... Sau đó anh ta đi rửa tay, cũng không để tâm đến chuyện này nữa.
Nhưng hai ngày sau, Cao Ngọc Bân phát hiện trên bàn tay trái của mình có nốt mẩn đỏ bằng đồng xu giống như bị dị ứng... Cũng từ lúc ấy, cơ thể anh ta bắt đầu xuất hiện một chút biến đổi.
Không ngờ có một đêm, khi Cao Ngọc Bân đang tỉ mỉ rèn luyện để điêu khắc khúc gỗ này, thì đột nhiên phát hiện ra một khoảng trống ở vị trí khuất trên khúc gỗ, mà bên trong khoảng trống này dường như có thứ chất lỏng gì đó đang chuyển động.
Đây là một khúc gỗ từ hàng triệu năm trước, nói cách khác chất lỏng này cũng đã tồn tại ở trong đó cả triệu năm, nghĩ vậy Cao Ngọc Bân trở nên kích động, anh ta cảm thấy mình hoàn toàn có thể lợi dụng đặc điểm này của khúc gỗ để biến nó thành một tác phẩm mới độc nhất vô nhị.
Vì có thể nhìn rõ thứ chất lỏng bên trong rõ ràng hơn, anh ta đã cố gắng khoét mỏng rìa ngoài của khoang trống kia, cứ như vậy có thể nhìn rõ chất lỏng đang chuyển động bên trong...
Vì ai cũng có mục đích riêng nên Cao Ngọc Bân không nói gì nữa, sau đó anh ta và Chu Thường Vĩ có gặp thêm vài lần, trình bày kỹ càng ý tưởng sáng tác của mình cho ông ta nghe... sau đó hai người ăn nhịp với nhau, không lâu sau Chu Thường Vĩ đã đưa khúc gỗ hóa thạch kia đến phòng làm việc của Cao Ngọc Bân.
Cũng từ lúc đó, bi kịch bắt đầu.
Mới đầu Cao Ngọc Bân cũng chưa nóng lòng muốn sáng tác tác phẩm, khối nguyên liệu này là toàn bộ hy vọng của anh ta, muốn mượn tác phẩm này để thành danh thì anh ta phải rèn luyện kỹ năng thật hoàn hảo, điêu khắc thật tinh tế mới được.
Đầu tiên là một tối anh ta bị sốt, ban ngày lại bình thường, đi bệnh viện xét nghiệm máu thì bác sĩ nói cơ thể anh ta bị viêm, nhưng không nghiêm trọng, uống thuốc kháng sinh là khỏi.

Nhưng sự việc lại không đơn giản như bác sĩ nói, sau khi uống thuốc mấy ngày các triệu chứng không những không giảm bớt mà còn xuất hiện thêm các triệu chứng khác... đặc biệt là chấm đỏ trên bàn tay trái của anh ta, từ từ lan rộng ra.

Sau đó Cao Ngọc Bân lại đi khám bác sĩ da liễu, bác sĩ cũng không phát hiện ra nguyên nhân của chấm đỏ trên bàn tay trái là gì, chỉ đề nghị anh ta đến viện làm kiểm tra toàn diện!

Lúc ấy Cao Ngọc Bân chỉ nghĩ đến chuyện sáng tác nên không đồng ý, chỉ lấy chút thuốc chống dị ứng rồi đi về. Không ngờ mấy ngày sau, anh ta kinh ngạc phát hiện ra nốt đỏ trên tay mình xuất hiện một đường gân màu đỏ lan dần về hướng trái tim....

Mạnh Thư Tĩnh thấy vậy khuyên chồng nên đến viện kiểm tra cẩn thận, nhưng Cao Ngọc Bân lại không muốn dừng sáng tác ở thời điểm này, cho nên anh ta muốn trong lúc linh cảm sáng tác của mình đang dạt dào phải hoàn thành tác phẩm điêu khắc.

Mà quái lạ ở chỗ, tất cả các triệu chứng khó chịu trên người Cao Ngọc Bân chỉ xuất hiện vào buổi tối, còn ban ngày thì vẫn như một người khỏe mạnh bình thường, đến ngay cả nốt đỏ ở lòng bàn tay cũng đang dần dần nhạt đi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.