Chương 637: Xuống núi báo cảnh sát
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1143 chữ
- 2022-02-07 10:59:40
Viên Mục Dã lắc đầu:
Tôi không sao, xem tình hình bên trong thế nào đã!
Sau đó, hai người tiếp tục tìm kiếm trong nhà nghỉ, kết q8uả lại nhìn thấy một cảnh tượng đáng sợ hơn nhiều. Trên bãi cỏ sau nhà, có mấy thi thể nam giới nằm lộn xộn ở đó, có lẽ vì trời mưa, các t3hi thể đều bị ngâm trong nước.
Vết thương trên thi thể này khác hoàn toàn so với những thi thể kia, chắc là trước khi chết người này đã bị đánh đập, trên người có rất nhiều vết thương lớn nhỏ...
Không ngờ đúng lúc này, Tiêu Vũ Vi vốn đang ở trên xe ô tô đột nhiên chạy tới, cô ta thấy Viên Mục Dã cúi đầu kiểm tra một thi thể thì lập tức lao đến khóc lóc:
Chồng ơi! Anh thế nào rồi, chồng ơi? Anh tỉnh lại đi? Anh đừng làm em sợ có được không, chồng ơi? Chồng ơi?
Nếu như bây giờ Viên Mục Dã vẫn còn là cảnh sát, việc đầu tiên cậu làm đương nhiên sẽ là điều tra hiện trường, nếu không đợi sau khi mưa tạnh thì khẳng định tất cả vết tích đã bị rửa sạch không còn chút gì.
Nhưng vấn đề là bây giờ cậu không phải là cảnh sát, không có trách nhiệm cũng không có quyền làm như vậy, cho nên cậu không thể động đến một nhánh cây ngọn cỏ nào ở hiện trường vụ án, cho dù thời gian trôi đi những dấu vết này cũng sẽ không còn tồn tại...
Đoàn Phong thấy Viên Mục Dã đăm chiêu thì thở dài, nói:
Cậu muốn làm gì thì cứ làm! Sao phải nghĩ nhiều như vậy làm gì!
Viên Mục Dã thoáng sửng sốt, sau đó cười bảo:
Đúng thế, anh có thể giúp tôi kiểm tra hiện trường được không?
Dù sao đã lâu không điều tra hiện trường, cho nên dù đây là thế mạnh của cậu trước kia, Viên Mục Dã vẫn chụp ảnh lại vô cùng cẩn thận, tỉ mỉ, sợ bị sót lại manh mối nào đó.
Sau khi chụp ảnh xong, Viên Mục Dã gọi Đại Quân và Trương Khai, để bọn họ tạm thời đặt thi thể vào trong kho lạnh của nhà trọ, như vậy mới có thể bảo quản tốt thi thể.
May mà nước mưa đã rửa bớt mùi máu tanh trên các thi thể mới giúp Viên Mục Dã không cảm thấy quá kh9ó chịu... Cậu nhanh chóng đến gần kiểm tra từng thi thể, phát hiện bọn họ đều chết vô cùng thê thảm, toàn thân chỗ nào cũng có vết dao đâm6.
Viên Mục Dã đếm, phát hiện trên mặt đất có tất cả năm thi thể, so sánh với số lượng mà Tiêu Vũ Vi đã kể thì vừa đủ, nhưng vấn đề5 là La Đông Lai đâu? Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã vội vàng theo vết máu nhỏ trên đất tiếp tục đi về phía trước, cuối cùng phát hiện thi thể một người đàn ông khác trong hành lang hướng đến đình nghỉ mát.
Lúc này mấy người Đại Quân cũng đã đội mưa chạy đến, tất cả đều bị màn máu tanh trong nhà trọ dọa sợ, có lẽ không ai ngờ rằng chuyện
thời tiết xấu
không chỉ đơn thuần phá hỏng chuyến du lịch vừa mới bắt đầu của bọn họ...
Chuyện này... thế này là thế nào? Không phải nói là có năm tên lưu manh ư? Sao trong chốc lát đã biến thành năm thi thể rồi?
Đại Quân ngạc nhiên.
Viên Mục Dã biết việc họ cần làm bây giờ là nhanh chóng gọi điện báo cảnh sát, nhưng tiếc là tín hiệu ở đây không tốt, hơn nữa vì bọn họ định ra ngoài chơi nên không mang điện thoại vệ tinh theo người...
Cứ như vậy, tạm thời trước mắt có một vấn đề rất khó giải quyết, đó chính là bọn họ nên tạm thời chuyển các thi thể kia vào phòng để lưu giữ? Hay cứ để chúng tiếp tục ngâm mình trong nước mưa, mặc cho nước mưa cuốn hết mọi dấu vết trên người?
Sau khi kiểm tra cẩn thận từng thi thể trên bãi cỏ, Tằng Nam Nam đứng dậy nhìn mọi người, nhưng lại không nói gì...
Hoắc Nhiễm nhát gan nhất, đương nhiên không dám ở lâu bên cạnh thi thể, cậu ta muốn nhanh chóng đi vào đình nghỉ với hai người Đoàn Phong, kết quả vừa đi đến hành lang lại gặp phải một thi thể khác, dọa cậu ta phải nép sát vào mép hành lang để đi.
Đợi đến khi bọn họ làm xong việc thì ngoài trời đã ngừng mưa, mọi người đều mệt mỏi đi vào căn phòng Tiêu Vũ Vi đang nằm, phát hiện cô ta vẫn chưa tỉnh, người còn nóng bừng lên, thỉnh thoảng lại nói mấy câu mê sảng...
Mọi người nhìn Tiêu Vũ Vi sốt cao nằm trên giường mà chẳng biết phải làm gì. Lúc này Trương Khai đưa ra đề nghị:
Hay là chúng ta lái xe xuống núi báo cảnh sát? Chứ cứ chờ thế này cũng không ổn.
Đoàn Phong vén tay áo lên:
Được, cậu biết nhìn người đấy!
Sau đó Viên Mục Dã để mấy người Đại Quân đưa Tiêu Vũ Vi còn chưa tỉnh vào một căn phòng không có ai ở, chờ đến khi cậu chụp lại ảnh hiện trường xong sẽ gọi bọn họ đến khiêng thi thể đi.
Nhất thời Đoàn Phong và Viên Mục Dã cũng không biết nên dỗ dành Tiêu Vũ Vi như thế nào, dù sao người chết cũng không thể sống lại, mà Viên Mục Dã không đành lòng nhìn phụ nữ khóc lóc nên nhanh chóng đỡ Tiêu Vũ Vi đứng dậy và bảo:
Anh ấy đã đi rồi, cô đừng quá đau lòng.
Nghe Viên Mục Dã nói vậy, Tiêu Vũ Vi đột nhiên ngừng khóc, cô ta dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Viên Mục Dã, sau đó hai mắt trợn ngược rồi ngất xỉu... Viên Mục Dã vội vàng ôm cô ta, đặt lên chiếc ghế dài trong đình nghỉ.
Đây đúng là cách duy nhất vào lúc này, nên Đoàn Phong bảo Đại Quân và Trương Khai cùng đi, còn bọn họ thì ở lại nhà trọ chờ cảnh sát đến. Vất vả cả một đêm, tất cả mọi người đều chưa được nghỉ ngơi, Viên Mục Dã sợ Trương Khai và Đại Quân xuống núi sẽ không an toàn nên dặn hai người họ:
Lúc hai người xuống núi nhớ phải kiểm tra tín hiệu điện thoại, nếu có thể gọi được điện thoại để báo cảnh sát thì hãy nhanh chóng quay lại!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.