Chương 636: Nhóm tội phạm
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1195 chữ
- 2022-02-07 10:59:42
Ban đầu họ cũng coi những người khách đó như khách du lịch bình thường, sau khi sắp xếp phòng ở xong còn nhiệt tình tặng đĩ8a hoa quả. Dù sao bình thường quán trọ cũng không đông khách chứ đừng nói đến thời tiết như thế này, chẳng mấy khi có khác3h nên họ muốn tiếp đón thật chu đáo.
Không ngờ khi Tiêu Vũ Vi mang trái cây cho những người khách kia, thì có một 9người trong nhóm khách bất ngờ động chạm cô ta, Tiêu Vũ Vi nhất thời tức giận nên đã ném đĩa trái cây rồi chạy ra ngoài...6
Tiêu Vũ Vi vốn không muốn nói chuyện này cho chồng biết, vì đã mở nhà trọ kinh doanh thì kiểu người nào cũng có t5hể gặp được, hơn nữa tính tình La Đông Lai lại thẳng thắn, nếu chuyện gì cũng phải làm cho ra ngô ra khoai thì nhà trọ của bọn họ cũng không kinh doanh được.
Tiêu Vũ Vi nghe tiếng động chạy vào thấy chồng mình bị đám người kia vây đánh thì lao vào ngăn cản, nhưng một người phụ nữ như cô ta sao có thể là đối thủ của mấy người đàn ông, đám người kia thấy cô ta là phụ nữ nên không cô ta nhưng lại đánh La Đông Lai gần chết.
Cuối cùng, sau khi Tiêu Vũ Vi khổ sở cầu xin, đối phương mới ngừng tay, nhưng La Đông Lai cũng bị đánh đến thoi thóp, nằm rạp trên đất không thể động đậy. Tên cầm đầu là một gã đeo kính, cười lạnh nói với Tiêu Vũ Vi:
Nói thật cho hai người biết, chúng tôi cũng không phải người tốt gì, nếu cô muốn chồng cô bình an vô sự thì hãy ngoan ngoãn nghe lời, đến lúc ấy chúng tôi sẽ thả các người đi, nếu không...
Đến lúc này, Tiêu Vũ Vi vì mạng sống của chồng mình mà chấp nhận nghe lời bọn chúng, cô ta vội vàng năn nỉ đối phương để cô ta kiểm tra tình hình của chồng. Gã đeo kính sai người lấy đi điện thoại di động của Tiêu Vũ Vi và La Đông Lai, đồng thời còn cắt đứt mạng liên lạc của nhà trọ với bên ngoài cùng tất cả thiết bị giám sát... Cuối cùng mới trói La Đông Lai lại rồi ném vào nhà kho phía sau.
Tiêu Vũ Vi thấy La Đông Lai bị thương không nhẹ, đau khổ cầu xin gã đeo kính, cô ta sẽ đưa hết tiền cho bọn chúng, chỉ mong bọn chúng thả mình và chồng mình đi. La Đông Lai bị thương rất nặng, cô ta muốn đưa chồng xuống bệnh viện dưới núi.
Không ngờ gã đeo kính lại lắc đầu:
Chồng cô là một thằng đàn ông, chịu mấy đòn đó không chết được đâu, nếu cô muốn hắn không sao thì hãy ngoan ngoãn nghe lời. Tôi bảo cô làm gì thì làm cái đó, chúng tôi chỉ tạm thời ở đây mấy ngày, sau khi thời tiết tốt hơn sẽ đi.
Tiêu Vũ Vi thực sự không còn cách nào, đành phải nghe theo sự sai bảo của bọn chúng, hầu hạ chúng ăn ngon ngủ sướng đến tận đêm khuya, cô ta định nhân lúc bọn chúng ăn no uống say sẽ đưa chồng rời đi...
Không ngờ rằng việc Tiêu Vũ Vi nén giận không khiến chuyện qua đi, mà đổi lại là sự quấy rối càng ngày càng trầm trọng! Đặc biệt là lúc ăn cơm trưa, La Đông Lai đã cẩn thận chuẩn bị mấy món nhắm cho bọn họ, kết quả mấy người kia không chỉ nói ra nói vào mà còn lỗ mãng bắt Tiêu Vũ Vi bồi rượu!
Lúc đó La Đông Lai tức lên, bọn họ mở tiệm kinh doanh nhưng cũng không phải là bất chấp mọi thứ, cũng có tôn nghiêm, thế nên anh ta hét lên đuổi mấy người kia đi, nếu không sẽ báo cảnh sát! Không ngờ mấy tên kia không những không thèm để tâm đến lời cảnh cáo của La Đông Lai, ngược lại còn uy hiếp anh ta nên thức thời một chút, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng...
La Đông Lai thấy mấy người kia không chịu đi, mà anh ta lại không nhịn được cục tức này, nên đã lấy điện thoại di động ra báo cảnh sát, không ngờ đúng lúc này mấy tên kia lại ra tay đánh đập La Đông Lai một trận.
Nhưng khi Tiêu Vũ Vi đi vào nhà kho thì phát hiện La Đông Lai bị thương rất nghiêm trọng, đã không thể tự đi được nữa... Nhưng cho dù là vậy, cô ta cũng không thể bỏ mặc chồng được, thế là cô ta nghĩ đến chuyện giấu chồng mình vào hầm chứa rau củ, sau đó một mình cô ta xuống núi cầu cứu.
Kết quả khi Tiêu Vũ Vi đỡ La Đông Lai ra khỏi nhà kho thì nhìn thấy gã đeo kính đang ngồi trên ghế salon ở ngoài hiên và nhìn bọn họ cười như có như không. La Đông Lai biết hai người họ không thể cùng nhau chạy thoát được, nên anh ta bảo Tiêu Vũ Vi một mình đi cầu cứu trước, nếu không cả hai bọn họ đều không thoát được.
Chuyện đã đến bước này, Tiêu Vũ Vi cũng không còn cách nào khác, đành phải để người chồng đang bị thương lại, trốn từ cửa sổ phòng bếp ra ngoài, gã đeo kính định đuổi theo cô ta nhưng bị La Đông Lai tạm thời cản lại... Có điều dùng đầu gối cũng biết sau khi Tiêu Vũ Vi chạy trốn thì La Đông Lai sẽ phải nhận kết cục như thế nào.
Viên Mục Dã không ngờ ở nơi có phong cảnh đẹp thế này lại có thể phát sinh vụ án hình sự có tính chất tàn ác như thế. Theo sự miêu tả của Tiêu Vũ Vi, Viên Mục Dã phỏng đoán mấy tên kia là một nhóm tội phạm đang lẩn trốn, không biết vì nguyên nhân gì mà bọn chúng lại nhất định phải vào núi trong thời tiết khắc nghiệt thế này?
Bởi vì chỉ có một chiếc xe có thể khởi động, cho nên muốn cứu người thì phải có một nhóm xuống đi bộ, may mà nhà trọ của Tiêu Vũ Vi cũng không cách xa chỗ này lắm, chỉ cần đi bộ mấy kilomet là đến nơi.
Đoàn Phong bảo bốn người Đại Quân chuyển hết đồ đạc lên xe mình, sau đó để bốn người bọn họ đi bộ đến sau, còn anh ta cùng Viên Mục Dã đưa Tiêu Vũ Vi đi trước cứu người.
Lúc này trên núi mưa ngày càng to, giống như ông trời đang đổ chậu nước xuống vậy, Viên Mục Dã và Đoàn Phong lái xe đến nhà trọ của vợ chồng Tiêu Vũ Vi thì thấy bên trong tối om, thậm chí không có lấy một chút ánh sáng...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.