Chương 669: Khôi phục ánh sáng


Viên Mục Dã thấy vẻ mặt Liêu Hà Dung không giống giả vờ, vội vàng hỏi:
Dưỡng khí ở dưới này có thể duy trì được bao lâu?


Liêu Hà Dung ướ8c lượng rồi nói:
Nếu với số lượng người của chúng ta... Có thể duy trì được một, hai tiếng đồng hồ.


Trương Khai tức giận nói:
Có thể? 3Anh trả lời chắc chắn đi được không? Thiếu dưỡng khí không phải chuyện đùa đâu, chỉ vài phút cũng chết người đó?

Viên Mục Dã nghiêm túc 9hỏi:
Tiến sĩ Liêu, bây giờ anh có cách giải quyết nào không?

Liêu Hà Dung suy nghĩ, sau đó căng thẳng nói:
Khôi phục hệ thống điện! Đú6ng, chỉ cần khôi phục lại hệ thống điện là tôi có thể mở được hệ thống thông gió của căn cứ, thang máy cũng có thể vận hành bình thường, như vậy 5chúng ta có thể đi lên trên.

Viên Mục Dã thầm nghĩ trong lòng, nói đi nói lại vẫn là phải khôi phục hệ thống điện, xem ra Liêu Hà Dung cùng đám người bên trên là cùng một giuộc. Thế là cậu và Đoàn Phong trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó nói:
Được, vậy chúng ta cũng không cần tốn thời gian ở đây nữa, nhanh chóng khôi phục hệ thống điện rồi rời khỏi nơi này thôi.

Mà lúc này sắc mặt đám người Lý Hồng Giác càng xám đi, dù trong lòng vô cùng không cam tâm nhưng cũng không có cách nào ra ngoài ngay được, chỉ có thể bất đắc dĩ bị Liêu Hà Dung dắt mũi....
Đối với chuyện này Viên Mục Dã và Đoàn Phong lại không quá lo lắng, dù sao Liêu Hà Dung cũng ở dưới này với bọn họ, Viên Mục Dã không tin anh ta thật sự có tinh thần hy sinh vì khoa học gì đó, cho nên chỉ cần anh ta còn ở dưới này thì sẽ không có nguy hiểm gì quá lớn.
Nhưng điều đáng cảnh giác chính là, từ đầu Liêu Hà Dung đã muốn đẩy số 54 ra hành động riêng, điểm này thực sự đáng nghi ngờ... Mặc dù Viên Mục Dã tạm thời không rõ mục đích của đối phương khi làm như vậy, nhưng chắc chắn chuyện này không xuất phát từ lòng tốt, cho nên tiếp theo cậu vẫn nên dành thời gian giám sát chặt chẽ thằng cha này mới được.
Về phần Liêu Hà Dung thì càng không thể để anh ta rời khỏi tầm mắt. Để an toàn, Viên Mục Dã bảo Đại Quân và Trương Khai đi theo sát anh ta, không được để anh ta rời khỏi tầm mắt hai người bất cứ lúc nào.
Còn Viên Mục Dã vẫn luôn bị mùi máu tươi thoang thoảng thu hút, dường như sâu bên dưới căn cứ này... có thứ gì đó đang gọi cậu vậy.

Cậu thấy trong hoàn cảnh này liệu còn có người sống sót không?
Đoàn Phong thì thầm hỏi Viên Mục Dã.
Trong lúc hai người đang thì thầm thảo thuận thì đèn trong phòng đột ngột bừng sáng, khiến đoàn người đang chìm trong bóng tối tạm thời có thể thở phào nhẹ nhõm.
Không ngờ Ôn Sâm lại bảo:
Hiện giờ tôi chỉ có thể khôi phục một phần hệ thống điện, bởi vì có một số đường điện đã bị lửa phá hỏng, muốn khôi phục hoàn toàn phải tìm được vị trí cụ thể, nối lại đường điện thì mới được.

Viên Mục Dã hỏi Ôn Sâm:
Với phần hệ thống điện đã được khôi phục thì có mở được hệ thống thông gió không?

Viên Mục Dã lắc đầu:
Với tình hình trước mắt thì khả năng này quá nhỏ, đầu tiên là không có dưỡng khí, trừ khi dưới này có nơi khác có thể thông gió!


Cậu muốn nói là cái giếng sâu kia dẫn không khí lên sao?
Đoàn Phong không thể tin nổi.
Viên Mục Dã đáp:
Đây chỉ là giả thiết của tôi, nếu không con người sao có thể sống được ở nơi như thế này chứ?

Sau đó cả đoàn người dưới sự chỉ dẫn của Liêu Hà Dung tiếp tục đi về phía trước tìm kiếm bảng điều khiển hệ thống điện, nhưng bởi vì mỗi khi đi qua một cánh cửa điện tử đều phải mất thời gian để mở ra, cho nên đến khi họ đi vào phòng điều khiển thì đã mất một tiếng đồng hồ.
Chuyện sau đó phụ thuộc vào Ôn Sâm, chỉ cần anh ta có thể khôi phục lại hệ thống điện trước khi hết dưỡng khí, thì mọi chuyện vẫn còn kịp... Mà người của số 54 cũng không ngồi không chờ đợi. Trong lúc Ôn Sâm sửa hệ thống điện bọn họ cũng tìm kiếm manh mối xung quanh, muốn tìm xem ai là người phát ra tín hiệu cầu cứu.
Đương nhiên Đoàn Phong cũng không hoàn toàn tin tưởng Ôn Sâm, dù sao anh ta cũng là nhân viên nghiên cứu khoa học ở chỗ của Liêu Hà Dung, cho nên Đoàn Phong phân công Hoắc Nhiễm và Tằng Nam Nam đứng bên cạnh quan sát, đề phòng phát sinh biến cố ở chỗ này.
Ôn Sâm gật đầu:
Có thể, nhưng muốn khôi phục lại nguồn điện cho thang máy thì hơi khó.


Viên Mục Dã khoát tay nói với anh ta:
Không sao, trước hết đảm bảo cho mọi người không chết ngạt là được rồi, còn lại anh cứ từ từ làm tiếp...


Bởi vì để khôi phục lại mạch điện vẫn cần thêm thời gian, nên Liêu Hà Dung thành khẩn yêu cầu Đoàn Phong để anh ta tận dụng khoảng thời gian này tải xuống dữ liệu lúc trước của phòng thí nghiệm.

Đoàn Phong cũng không có dị nghị gì với chuyện này, chỉ đưa ra lý do là muốn bảo vệ sự an toàn của Liêu Hà Dung nên anh ta sẽ đi cùng. Nhưng Viên Mục Dã cân nhắc đến sự nguy hiểm của việc đi sâu hơn vào bên trong, nên chia đội hình ra thành ba nhóm, cậu cùng Đoàn Phong theo Liêu Hà Dung đi sao chép dữ liệu thí nghiệm, Hoắc Nhiễm và Trương Khai đi theo Ôn Sâm sửa mạch điện, còn Đại Quân và Tằng Nam Nam dẫn theo những người còn lại đi về phía thang máy chờ ở đó.

Bởi vì nơi đó gần lối ra nhất, nếu thực sự phát sinh biến cố, mọi người cũng dễ dàng rút lui...

Sau đó Đoàn Phong lại bảo Liêu Hà Dung mở toàn bộ hệ thống cửa điện tử đã được khôi phục điện, như vậy sẽ thuận tiện cho người của tổ Ôn Sâm tự do ra vào sửa chữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.