Chương 670: Chặn lại đường đi


Mà Đoàn Phong cách Liêu Hà Dung gần nhất cũng đi vào theo phản xạ có điều kiện. Ngay sau đó, chẳng hiểu sao cánh cửa điện tử8 bỗng tự động đóng lại, khóa một mình Viên Mục Dã ở bên ngoài…

Nhìn thấy vậy, Viên Mục Dã vội vàng bước tới, vừa đậ3p cửa vừa hét lên:
Đội trưởng Đoàn? Đội trưởng Đoàn!!


Đáng tiếc độ kín kẽ của cánh cửa này quá tốt nên Viên Mục D9ã không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào ở bên kia cánh cửa. Sau đó cậu muốn phá cánh cửa điện tử nhưng kết quả lại bị một6 dòng điện bật văng ra.
Mặc dù không biết chuyện này có phải do Liêu Hà Dung cố tình làm hay không, nhưng giờ quả t5hật Viên Mục Dã không thể mở được cánh cửa điện tử trước mặt. Trong lòng cậu lập tức dâng lên lửa giận, chửi
fuck
một cách cáu kỉnh.
Viên Mục Dã biết hiện tại mình không thể rối loạn, nên cậu nhanh chóng bình tĩnh lại. Không phải cậu bực vì chỉ còn một mình mà cậu lo lắng có thể là Liêu Hà Dung cố ý tách mình ra khỏi Đoàn Phong…
Mặc dù so với Đoàn Phong, quả thật Liêu Hà Dung có thể được miêu tả đơn giản là tay trói gà không chặt, nhưng dù sao anh ta cũng là người duy nhất hiểu biết nơi này. Anh ta có thể lợi dụng sự quen thuộc với hoàn cảnh ở đây để ngáng chân Đoàn Phong.
Viên Mục Dã chợt hiểu ra, cảnh trước mắt là từ trường tư duy của người vừa chạy vào để lại trước khi chết, không phải là chuyện đang xảy ra ở hiện tại. Vì thế cậu lập tức bước vào phòng và cẩn thận quan sát mặt mũi của ba người này.
Trong dữ liệu điện tử mà Liêu Hà Dung cung cấp trước đó có hồ sơ cơ bản của tất cả những nhân viên gặp nạn ba năm trước đây. Nếu Viên Mục Dã không nhớ nhầm thì ba người trước mặt cậu ắt hẳn là Tề Mân Giang với hai học sinh khác là Giả Văn Lan và Đỗ Bân.
Mà người vừa hốt hoảng chạy vào là Đỗ Bân. Anh ta chỉ vào một điểm trên màn hình và nói:
Thầy ơi nhìn này…

Ai ngờ Tề Mân Giang vừa nói dứt câu, thứ trên màn hình lại đột nhiên nhảy phốc ra khỏi bóng tối, nuốt chửng lấy ống kính camera, tốc độ nhanh một cách đáng sợ.
Lúc này sắc mặt của mấy người đều tái nhợt, dường như họ nhận ra mình đã phạm phải một sai lầm chết người. Thậm chí Tề Mân Giang không kịp sai người khác mà định tự mình giơ tay bật công tắc điện cao thế.
Không ngờ đúng lúc này, có thứ gì đó đột nhiên chui ra từ lỗ thông khí trên đầu họ, nó cắn chặt đầu của Đỗ Bân, ngay sau đó cảnh trước mắt biến mất, mọi thứ xung quanh quay trở về hiện thực.
Đáng tiếc là động tác của thứ tấn công Đỗ Bân nhanh quá, thậm chí Viên Mục Dã còn chưa thấy rõ đối phương trông như thế nào. Nhưng trông cái xúc tu nhúc nhích trên màn hình, ắt hẳn là sinh vật thân mềm nào đó…
Hiện giờ Viên Mục Dã đã có thể chắc chắn rằng vụ tai nạn ở căn cứ là do một sinh vật không xác định dưới lòng đất gây ra, chỉ không biết Liêu Hà Dung biết bao nhiêu về nó?
Nghĩ đến đây, lòng Viên Mục Dã không khỏi chùng xuống. Lúc trước, sau khi căn cứ xảy ra hỏa hoạn, cơ quan của Liêu Hà Dung không cứu người trước mà lại lập tức đóng cửa căn cứ thí nghiệm… Điều này cho thấy ắt hẳn họ đã biết đến sự tồn tại của loài sinh vật này.
Ngay khi Viên Mục Dã không biết mình nên chờ ở tại chỗ hay tiếp tục đi về phía trước, thì bỗng có một chuỗi tiếng bước chân đột nhiên vang lên từ một cánh cửa khác, như thể có người nào đó đang chạy rất nhanh.
Nghe vậy, Viên Mục Dã nhanh chóng đi vào lối đi phía sau cánh cửa điện tử, kết quả chỉ thấy một bóng người biến mất ở góc ngoặt. Nhìn cách ăn mặc của đối phương chắc không phải bất cứ ai trong đội cứu hộ bọn họ… Viên Mục Dã vội bám theo. Chẳng lẽ đối phương là người sống sót đã gửi đi tín hiệu cầu cứu ư?
Ai ngờ Viên Mục Dã đuổi theo người đó đến một căn phòng đầy màn hình điện tử, cậu thấy trong phòng vẫn còn hai người nữa, họ đang nhìn chằm chằm cái gì đó qua màn hình điện tử với vẻ mặt nghiêm túc, dường như không hề có phản ứng về sự xuất hiện của Viên Mục Dã.
Viên Mục Dã cũng nhìn vào vị trí ngón tay của Đỗ Bân. Đó là một hố đen hình tròn, giữa hố còn có một sợi dây thép to bằng cánh tay người. Thứ khiến ba người Đỗ Bân căng thẳng tới cực điểm chính là thứ bám vào sợi dây thép đó.
Do ánh sáng nên Viên Mục Dã không thể nhìn rõ, chỉ có thể lờ mờ thấy có thứ gì đó đang nhích dần men theo sợi dây từ sâu trong bóng tối, thoạt nhìn giống như một cái xúc tu bạch tuộc to bự…

Mau, nhanh chóng bật nguồn điện cao thế lên! Nhất định không được để thứ đó đi lên!! Mau lên!
Tề Mân Giang nói bằng vẻ mặt hoảng sợ.
Mặc dù vừa rồi Viên Mục Dã chỉ liếc sơ, nhưng cậu có thể chắc chắn rằng thứ đó chẳng những cực kỳ hung hãn mà còn có khả năng sẽ săn người làm thức ăn. Nếu đã vậy, đoàn người bọn họ xuống dưới này nào phải tới để cứu người? Đây rõ ràng là đưa đồ ăn vặt tới cho quái vật đã đói bụng ba năm kia mà!

Nhưng giờ có thể nói là Viên Mục Dã hoàn toàn không biết gì về thứ này, thậm chí cả hình dáng của nó cũng chưa được thấy rõ ràng. Cho nên trước mắt, nếu bọn họ muốn giữ mạng thì nhất định phải nhanh chóng rời khỏi đây mới được!

Theo suy đoán của Viên Mục Dã, gã Liêu Hà Dung kia chắc chắn phải biết chuyện gì đang xảy ra ở đây, cho nên nhất định anh ta có cách tự bảo vệ mình. Vì Đoàn Phong đi theo Liêu Hà Dung, bởi vậy hiện giờ Viên Mục Dã vẫn lo lắng cho nhóm Đại Quân và Tằng Nam Nam nhất.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.