Chương 727: Chạy thoát


Tuy ngoài miệng Đoàn Phong luôn chèn ép Đầu To, nhưng cuối cùng vẫn do anh ta cõng Đầu To về thôn của Hách Triết. Về vấn đề Đầu To có phải8 Oa Ca trong truyền thuyết hay không, Viên Mục Dã và Đoàn Phong khá ăn ý mà phủ nhận hết, bởi vì ngay cả họ cũng không biết rõ rốt cuộc c3huyện gì đã xảy ra.

Sau đó vợ của Hách Triết tìm giúp Đầu To một bộ quần áo bằng vải thô của đàn ông trong thôn họ thường mặc, kh9ông cần đến Viên Mục Dã và Đoàn Phong nhường. Nói gì thì nói, cứ để hắn trần như nhộng vậy mãi cũng không ra thể thống gì, cho dù hắn là 6rồng trong lòng người thôn này… thì cũng khó coi quá nhỉ?
Hách Triết nghe vậy thì kinh ngạc. Thật ra, bình thường họ sống trên núi cũng đều tự cung tự cấp, cho nên rời khỏi đây để đến một nơi vắng vẻ khác sống cũng chẳng phải vấn đề gì cả.
Nhưng vấn đề là bọn họ đông người như vậy, làm sao xuống núi đây? Hiện giờ quân đội nước Y đã bao vây dưới chân núi chặt như nêm cối, bọn họ muốn rời khỏi rất khó! Hách Triết cũng nói với Viên Mục Dã về những khó khăn của họ.
Ai ngờ theo sát sau đó lại có một người đàn ông chui ra khỏi lùm cây, anh ta thấy mấy lính gác thì quát lên với giọng vô cùng lo lắng:
Bắt lấy tên vừa rồi, hắn là quái vật biến hình chạy trốn khỏi phòng thí nghiệm!!

Mấy lính gác lập tức thổi còi, đánh thức người cùng tổ trong lều bên cạnh, sau đó cùng với người đàn ông kia đuổi theo hướng quái vật vảy xanh chạy trốn.
Hách Triết nhíu mày hỏi:
Tại sao lại gấp thế? Không phải các cậu nói sớm muộn gì Duncan cũng sẽ có cách ư?

Viên Mục Dã nói với sắc mặt u ám:
Trước đây đúng là chúng tôi cho rằng như vậy, nhưng hiện giờ xem ra sự việc không đơn giản thế… Ngoài những quái vật biến hình trốn trong cái hang kia không dám ra ngoài, trên núi Tật Lôi còn có rất nhiều nguy hiểm chưa được biết đến. Mà những mối nguy hiểm chưa được biết đến này ngày càng khó giải quyết. Tôi cảm thấy quân đội nước Y sẽ không cho Duncan nhiều thời gian để giải quyết đâu. Hơn nữa, có vài vấn đề mà về cơ bản anh ta không thể giải quyết được. Nếu giao chuyện này cho quân đội xử lý, mặc dù thủ đoạn đơn giản và thô bạo, nhưng tuyệt đối hiệu quả, hơn nữa còn làm một mẻ khỏe suốt đời.

Cậu suy nghĩ rồi bảo:
Như thế này đi, anh đi dặn mọi người thu dọn hành lý trước, mang những đồ vật thiết yếu thôi. Để tôi bàn bạc với Đoàn Phong xem nên đưa các anh xuống núi như thế nào…

Khi viên Mục Dã quay trở lại căn nhà tranh chỗ Đầu To nằm, hắn vẫn còn đang ngủ say. Đoàn Phong thấy Viên Mục Dã đi từ ngoài vào với sắc mặt nghiêm trọng thì thuận miệng hỏi:
Đám người Hách Triết không chịu đi à?

Hách Triết tỏ ra khó xử:
Không phải cậu không biết hoàn cảnh của chúng tôi. Không những trong thôn đông người già, phụ nữ và trẻ em, mà còn có lũ thằn lằn và những người dân hoán đổi cơ thể với đám gia súc… Cho nên chúng tôi không thể vào sống trong thành phố được.

Viên Mục Dã lắc đầu, nói:
Anh Hách, với tình trạng hiện giờ, đương nhiên các anh không thể đến thành phố sống. Nếu muốn bình yên thì chỉ có thể đến những nơi không có bóng người thôi.

Viên Mục Dã cảm thấy cách này không đáng tin cho lắm:
Dương đông kích tây bằng cái gì mà có thể cầm cự được đến khi hơn một trăm người vượt qua trạm gác?! Chúng ta phải có kế hoạch thật sự khả thi mới được.

Đoàn Phong khẽ mỉm cười, sau đó quay đầu lại nhìn về phía Đầu To còn đang ngủ mê…
Ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, trước trạm gác của quân đội dưới chân núi Tật Lôi, mấy lính gác đang xúm xít lại hà hơi tán chuyện, chờ người của ca tiếp theo tới đổi gác. Ai ngờ đúng lúc này, họ đột nhiên nghe thấy trong lùm cây gần đó vang lên tiếng động lạ, khiến mấy người bọn họ tỉnh táo lại ngay, cả đám ghìm chặt súng nhìn chăm chú vào nguồn phát ra âm thanh.
Một lát sau, một con quái vật vảy xanh đột ngột chui ra từ sau lùm cây. Mấy lính gác vẫn chưa kịp nổ súng cảnh cáo thì đối phương đã lủi vào rừng và biến mất nhanh như chớp…
Ba người Viên Mục Dã và mấy người Hách Triết cũng coi như là bạn bè cùn5g trải qua sống chết, cho nên có vài lời cậu buộc phải nói, nhất là Hách Triết còn nhiều lần cứu giúp bọn họ nữa, bởi vậy họ càng không thể trơ mắt nhìn những người lương thiện này gặp nạn.
Vì thế Viên Mục Dã gọi Hách Triết sang một bên, cậu nghiêm mặt lại, nói:
Anh Hách, nghe cậu em này nói một câu đi. Hãy nhanh chóng dẫn người trong thôn anh rời khỏi núi Tật Lôi, nếu chậm có khi sẽ không đi được nữa.

Viên Mục Dã lắc đầu, đáp:
Không phải… Có một vấn đề là cả thôn bọn họ có hơn một trăm người, phải rời khỏi núi Tật Lôi thế nào đây? Có rất nhiều lính đóng quân dưới chân núi, muốn lặng lẽ rời khỏi thì hơi khó khăn đấy.

Đoàn Phong im lặng một lát, sau đó ngẩng đầu nói với Viên Mục Dã:
Thật ra nếu muốn dẫn bọn họ đi cũng không phải chuyện gì quá khó khăn. Chúng ta chỉ cần tìm được chỗ sơ hở yếu kém nhất quanh núi Tật Lôi để ra tay là được. Đến lúc đó tôi tìm đại thứ gì đó để dương đông kích tây dụ lính gác đi, sau đấy cậu lại thừa cơ dẫn đám người Hách Triết đi là được.

Kết quả chân trước bọn họ vừa mới đi, chân sau một nhóm người khác lại chui ra khỏi lùm cây, những người này không phải ai khác mà đúng là Viên Mục Dã dẫn theo người trong thôn Hách Triết và đám gia súc… Bọn họ nhanh chóng xuyên qua trạm gác trước mặt, đi thẳng đến khu vực núi sâu rừng già phía Bắc núi Tật Lôi.

Viên Mục Dã tiễn nhóm người Hách Triết đi thêm mười mấy cây số. Sau khi chắc chắn phía trước không còn nguy hiểm, cậu mới buộc lòng phải tạm biệt đoàn người Hách Triết, vội vã chạy về trạm gác kia.

Hoá ra quái vật vảy xanh dụ lính gác đuổi theo là Đầu To giả trang, người đàn ông đuổi theo phía sau hắn tất nhiên chính là Đoàn Phong. Kết quả khi Viên Mục Dã chạy về không bao lâu, ở trạm gác đã có một tổ khác bổ sung vào.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.