Chương 728: DỊ LOẠI
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1339 chữ
- 2022-02-08 03:34:32
Dưới sự can thiệp của quân đội nước Y, đoàn người số 54 phải tiếp tục chờ ở dưới chân núi hai ngày. Trong khoảng thời gian này, núi Tật 8Lôi bị ném bom hai lần liên tiếp rồi mới chấm dứt. Chắc cả Duncan lẫn bên quân đội đều không muốn lên núi thanh lý đám quái vật biến hì3nh gây phiền lòng kia, vì vậy họ cho nổ tung cả ngọn núi Tật Lôi thành một mảnh đất hoang vu, xem như hoàn toàn hủy thi diệt tích.
9
Vì đã ký tên vào thỏa thuận bảo mật nên mấy người Viên Mục Dã tất nhiên sẽ không tiết lộ những chuyện đã xảy ra ở nước Y. Hơn nữa, 6đến thời điểm này Duncan cũng không cần phải giữ bọn họ ở lại nữa, anh ta chủ động ký vào giấy tờ đồng ý thả đoàn người số 54 đi.
<5br>Trên máy bay về nước, Viên Mục Dã và Đoàn Phong nhìn chằm chằm vào Đầu To nay đã biến về dáng vẻ bình thường. Cả hai có chút bối rối về sự
hóa Rồng
đột ngột của Đầu To ở trong rừng cây dầu, thậm chí họ còn không hỏi thẳng Đầu To về vấn đề này.
Mà không biết có phải Đầu To cố tình giả ngu hay thật sự không nhớ gì, tóm lại là mấy người Viên Mục Dã không hỏi thì hắn cũng không nhắc đến… Hắn coi như không có chuyện gì xảy ra, vì thế không ai biết rốt cuộc lúc ấy ở trong rừng cây dầu đã xảy ra chuyện gì.
Còn về việc Đầu To lại biến hình trong rừng cây dầu, sau khi Viên Mục Dã và Đoàn Phong quay về đã nói lại chuyện này cho lão Lâm biết. Anh ta nghe xong cũng khiếp sợ một lúc lâu không nói gì, mãi sau lão Lâm mới chậm rãi lên tiếng:
Rốt cuộc thì bác cả của tôi đã bỏ thêm gen của những loài động vật nào vào phôi thai của Đầu To thế?
Có trời mới biết… Chẳng lẽ là khủng long?
Đoàn Phong cười gian.
Viên Mục Dã trầm ngâm, cậu hỏi Đoàn Phong:
Anh có nghĩ Đầu To biết chuyện này không?
Đoàn Phong khẽ hừ một tiếng:
Cậu cảm thấy thế nào? Chắc chắn thằng nhóc kia đang giả vờ, cậu ta không chủ động nhắc tới là vì sợ chúng ta coi cậu ta như quái vật… Thật ra Đầu To nghĩ nhiều thôi, kể cả chưa từng nhìn thấy cậu ta biến thân hai lần thì cũng chẳng ai coi cậu ta là người bình thường đâu.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu Đầu To đã lựa chọn ở bên cạnh Triệu Linh Nhi, hắn nhất định phải quan tâm đến cảm nghĩ của cô ấy. Ít nhất hắn phải ngụy trang thành một thứ mà
nhìn qua
trông như người bình thường, có như vậy hai bên mới có thể làm bạn được. Vì thế Đầu To mới đồng ý đi học ở số 54.
Xem ra Đầu To không hề ngốc nghếch như vẻ bề ngoài, thậm chí có thể nói hắn còn rất thông minh. Đầu To rất để ý đến người mà mình quan tâm, nhưng tiếc là cho đến giờ, người mà hắn quan tâm nhất cũng chỉ có mỗi mình Triệu Linh Nhi…
Đầu To như trút được gánh nặng, hắn vội vàng kéo Triệu Linh Nhi đi ngay mà không quay đầu nhìn lại. Lão Lâm thấy vậy tò mò hỏi:
Cậu ta thật sự biểu hiện tốt vậy à?
Đoàn Phong bật cười, nói:
Lại chẳng thế à, tên nhóc này bình thường khá ngốc, nhưng lại phát huy tác dụng vào thời khắc quan trọng!
Đầu To nghe Viên Mục Dã khen ngợi mà thấy hơi chột dạ, lúc đó hắn suýt nữa đã muốn nhảy xuống máy bay, vì vậy mà Đầu To liên tục kéo áo Triệu Linh Nhi, muốn đi về thật nhanh.
Viên Mục Dã thấy vậy buồn cười quá, nói:
Được rồi, được rồi, chuyến đi lần này Đầu To cũng vất vả rồi, hai người mau về nghỉ ngơi đi!
Lão Lâm cạn lời, anh ta nhìn hai người bọn họ và bảo:
Chuyện này chỉ hai cậu biết là được rồi, trước khi hiểu rõ mọi chuyện thì không nên nhắc lại nó trước mặt Đầu To.
Sau khi ra khỏi văn phòng của lão Lâm, Đoàn Phong xúc động nói:
Người nhà họ Lâm đúng là toàn thứ dữ, đến cả một ông già trốn trong đường cống ngầm vài chục năm mà cũng có thể tạo ra loại quái thai như Đầu To…
Thật ra không thể trách những câu nói của Đoàn Phong quá động chạm, vì dù sao anh ta cũng chỉ nói sự thật. Viên Mục Dã quen biết Đoàn Phong một thời gian dài rồi nên cậu hiểu khá rõ tính cách của anh ta, Đoàn Phong là loại người trung thành với suy nghĩ của bản thân.
Cho nên ngay từ đầu Đoàn Phong đã cho rằng Đầu To là một nhân tố cực kỳ không ổn định, nếu như không có sự xuất hiện của Triệu Linh Nhi, thì có lẽ giữa bọn họ và Đầu To vẫn còn trong trạng thái
không phải mày sống thì tao chết.
Khi cả nhóm bước ra khỏi sân bay, bọn họ thấy lão Lâm và Triệu Linh Nhi cùng ra đón, Đầu To vừa thấy Triệu Linh Nhi là lập tức toét miệng cười rồi ném ngay đám Viên Mục Dã ra sau gáy.
Trương Khai thấy vậy liên tục lắc đầu:
Đúng là đồ gặp gái quên bạn…
Đại Quân nghe vậy bèn trêu chọc:
Thôi đi, đừng dát vàng lên mặt mình nữa, ở trong lòng tên kia có ai trong chúng ta là bạn? Là cậu à, hay tôi?
Trương Khai không phục:
Sao có thể nói như vậy được? Ít nhất cũng từng sống chết cùng nhau mà, sao lại không tính là bạn được?
Nhưng Trương Khai lại nhớ ra là mình đã xuống núi từ trước nên không thể thật sự tính là từng sống chết cùng Đầu To được, cậu ta bèn bổ sung:
Đội trưởng Đoàn và anh Viên đã cùng sống chết với cậu ta mà?
Nhưng cũng vì có Triệu Linh Nhi mới khiến Viên Mục Dã phát hiện thực ra trái tim của Đầu To rất mềm yếu, tất cả sự hung ác lúc trước của hắn đều là một loại tự bảo vệ. Trong lòng Đầu To chắc chắn biết mình khác biệt, thậm chí hắn còn biết mình là một kẻ dị biệt không được phép tồn tại trên đời, vì vậy hắn mới tràn ngập thù địch với thế giới bên ngoài.
Hiện giờ Đầu To có thể hoàn toàn tin tưởng Triệu Linh Nhi như vậy… đã là một việc không hề dễ dàng gì, và đó cũng là duyên phận hiếm hoi của hai người họ. Thế nên, dù là quái vật thì có làm sao? Chỉ cần Triệu Linh Nhi không sợ Đầu To, những người ở bên ngoài có ý kiến gì với cậu ta cũng chẳng sao cả.
May mà Triệu Linh Nhi là người khá hiểu chuyện, trước khi đi cô ấy cố tình dẫn Đầu To chào tạm biệt từng người, đồng thời còn đặc biệt cảm ơn Đoàn Phong và Viên Mục Dã đã chăm sóc Đầu To suốt dọc đường đi…
Viên Mục Dã cố ý khích lệ Đầu To trước mặt Triệu Linh Nhi:
Biểu hiện lần này của Đầu To không tồi, mặc dù là lần đầu tiên đi máy bay, nhưng cậu ta không hề cảm thấy sợ hãi.
Viên Mục Dã đi công tác vài ngày, khi về nhà cậu lại thấy Kim Bảo có vẻ béo ra, Viên Mục Dã bất đắc dĩ hỏi Lệ Thần:
Có phải cậu lại cho nó ăn nhiều không?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.