Chương 748: Xác băng


Thực tế thì, do nhảy xuống nước cứu cậu nên quần áo trên người Đoàn Phong cũng ướt đẫm, nhưng rõ ràng anh ta chịu lạnh giỏi hơn Viên 8Mục Dã một chút. Sau khi xử lý cho Viên Mục Dã xong xuôi, anh ta mới bắt đầu chuẩn bị cởi quần áo ướt trên người mình ra.

Th3ế rồi lúc này Đoàn Phong lại đột ngột xoay người nhìn sang Đầu To… Nhất thời Đầu To tắc nghẹn, do dự mãi rồi đành phải cởi nốt cái q9uần trượt tuyết ra đưa cho Đoàn Phong.

Thật ra mấy người bọn họ phải cảm ơn ông anh người tốt đã chuẩn bị than để tự tử kia,6 mặc dù cuối cùng anh ta đốt than tự tử thất bại, nhưng đã bỏ lại nửa túi than củi ở căn nhà gỗ nhỏ, nhờ thế mới cứu được mạng của m5ấy người bọn họ.
Điện thoại di động của Viên Mục Dã và Đoàn Phong đều ở trên người khi rơi xuống nước, dù điện thoại di động của Đầu To không dính nước, nhưng hắn không quen dùng điện thoại di động, cho nên luôn quên sạc pin cho nó… Về phần Phạm Triết ấy hả, nếu điện thoại di động của anh ta còn trên người thì cũng không đến mức đi lung tung như con ruồi không đầu bên bờ hồ.
Nhưng cứ ở đây mãi cũng không phải là cách, bởi vì than rồi sẽ có lúc cháy hết, vì vậy sau khi hong khô quần áo, thừa dịp gió tuyết bên ngoài đã ngớt, mọi người chuẩn bị quay trở về theo đường cũ.
Chắc có lẽ chú Bảo muốn đưa ba người Đoàn Phong đến đây để lặp lại trò cũ. Đáng tiếc khả năng nhớ đường của ba người họ không phải cùng cấp bậc với Phạm Triết, chỉ cần đi một lần là chắc chắn có thể quay trở về được. Hơn nữa, còn có công cụ tìm mùi là Đầu To, lo gì không tìm được đường về cơ chứ?
Viên Mục Dã thở dài, nói:
Làm sao chị ấy có thể ngờ được chuyện này đều do chú Bảo làm chứ? Hơn nữa, chú Bảo đã làm việc ở khách sạn từ mấy chục năm trước, đừng nói là Tiêu Tiêu mới đến, có lẽ chính những người làm lâu năm ở chỗ này cũng chưa chắc có thể nhìn thấu gương mặt thật của ông ta…
Viên Mục Dã nói một nửa, đột nhiên nhìn về phía kẻ cùng sưởi ấm với họ và hỏi:
Anh ta là ai thế?

Đoàn Phong tức giận nói:
Còn có thể là ai? Không phải chúng ta đến đây vì anh ta sao?!

Hoá ra sau khi bọn họ tách ra, mũi của Đầu To đã phát huy tác dụng, hai người họ tìm thấy kẻ xui xẻo này sắp chết cóng ở dưới một sườn núi, hỏi mới biết được, hóa ra anh ta vốn không phải tới đây để tự tử mà là bị chú Bảo lừa tới.
Đoàn Phong vừa hong khô quần áo ướt vừa mắng:
Cái tên già khốn kiếp kia, may mà ông ta không trồi lên, nếu không tôi sẽ bẻ gãy từng đoạn xương già của ông ta cho xem!

Giờ Viên Mục Dã mới nhớ ra chú Bảo cùng rơi xuống hồ với mình, cậu run rẩy hỏi:
Chú Bảo... đâu rồi?

Đoàn Phong hừ khẽ:
Đâu đó dưới đáy hồ ấy… Có phải đầu óc của em họ lão Lâm bị ngáo không? Sao lại giữ cái thứ ấy ở khách sạn?!

Người này tên Phạm Triết, là một người rất thích câu cá. Sáng hôm nay anh ta vô tình nghe thấy chú Bảo nói muốn đến hồ Erding câu cá, vì thế nhất thời ngứa nghề muốn đi theo. Chú Bảo đồng ý ngay, nên đến buổi chiều hai người họ cùng nhau đi ra bờ hồ.
Ai ngờ thừa dịp Phạm Triết đào hố trên mặt băng, chú Bảo tìm cái cớ chuồn mất. Khi Phạm Triết phát hiện có điều không ổn thì thời tiết đã thay đổi… Lúc tới, chú Bảo cố tình đi loằng ngoằng, cho nên Phạm Triết không nhớ được đường về. Hơn nữa, sau đó do thời tiết thay đổi nên mới có chuyện nửa đêm nửa hôm một mình anh ta đi lung tung quanh hồ thánh.
Lòng Đoàn Phong chùng xuống, nếu Phạm Triết bị chú Bảo lừa tới đây để hại chết, vậy Viên Mục Dã cùng một tổ với chú Bảo chắc chắn cũng sẽ gặp nguy hiểm. Vì vậy anh ta lập tức bảo Đầu To đưa Phạm Triết về nhà gỗ trước, còn mình đi tìm Viên Mục Dã.
Cũng chính vào lúc này, ở cách đó không xa vang lên hai tiếng súng khiến Đoàn Phong càng chắc chắn với suy luận của mình hơn. Anh ta vội vàng lần mò tìm theo tiếng súng, kết quả là nhìn thấy mặt băng vỡ và bọt khí nổi lên ùng ục dưới nước.
Đoàn Phong cũng không thể xác định Viên Mục Dã đã chìm dưới hồ bao lâu rồi nên chỉ có thể nhảy thẳng xuống để vớt người lên… Thật ra, nếu lúc ấy Đoàn Phong chần chờ thêm một lúc nữa thì Viên Mục Dã sẽ thật sự chôn thây dưới lòng hồ Erding sâu không thấy đáy này.
Mặc dù hiện giờ mọi người có thể tránh rét trong nhà gỗ, nhưng lại có một vấn đề thực tế họ buộc phải đối mặt. Đó chính là bọn họ đã bị cắt đứt liên hệ hoàn toàn với phía khách sạn.
Trên đường về, Đoàn Phong cười bảo với Phạm Triết ở bên cạnh:
Anh Phạm, anh thật sự nên cảm ơn chiếc đèn bão kia, nếu không phải anh xách theo nó đi lung tung, chúng tôi cũng không nhìn thấy có người ở bờ hồ đâu.


Phạm Triết nghe thế cũng cảm thấy khó hiểu:
Trên người tôi đâu có đèn? Cho dù có cũng không thể nào là đèn bão nguyên thủy như vậy được?!


Nghe vậy, cả ba người đều sửng sốt, nếu Phạm Triết không cầm đèn bão đi loanh quanh ở bờ hồ, thế lúc trước ở khách sạn họ đã nhìn thấy ai? Chẳng lẽ vẫn còn người khác cũng bị mắc kẹt ở đây sao?

Khi mọi người còn đang ngờ vực, họ lại thấy ở đằng trước lờ mờ xuất hiện một bóng người. Viên Mục Dã thấy vậy vội vã tiến lên, nhưng cậu lại thấy người nọ vẫn đứng đó không nhúc nhích.

Lúc này Đoàn Phong kéo Viên Mục Dã lại:
Đợi đã… Hình như người này có vấn đề.


Nói xong, Đoàn Phong nói to về phía người kia:
Người anh em, tối đêm anh không ở nhà ngủ mà tới đây làm gì thế!?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.