Chương 749: Peter trương


Mặc dù Phạm Triết không rõ nguyên do cho lắm nhưng vẫn nghe lời qua vái lạy cái xác băng một cách kính cẩn. Suy cho cùng, mạng sống của8 anh ta là do nhóm người Đoàn Phong nhặt về, cho nên tất nhiên là Đoàn Phong nói gì, anh ta cũng nghe theo.

Sau đó mọi người t3iếp tục đi về phía khách sạn, cuối cùng về tới nơi trước khi hừng đông, lúc ấy nhóm lão Lâm đã chuẩn bị xuất phát đến hồ thánh tìm họ,9 kết quả lại thấy cả đám đầy người gió tuyết trở lại.

Lão Lâm lập tức thở phào nhẹ nhõm:
Cảm ơn trời đất, cuối cùng các cậu đ6ã trở lại, không tìm thấy người…

Mà hiện tượng này sẽ không dừng lại vì cái chết của chú Bảo, nên Viên Mục Dã cũng không lạc quan về tương lai của khách sạn… Tất nhiên lão Lâm cũng có thể hiểu điều này, vì thế anh ta liên tiếp hắt nước lạnh khi Tiêu Tiêu nói muốn góp vốn cải tạo khách sạn.
Bởi vì rơi xuống nước nên hai người Đoàn Phong và Viên Mục Dã đều bị cảm lạnh với mức độ nặng nhẹ khác nhau, nhưng dù sao thì cơ thể của hai người họ cũng khác với người bình thường, nên họ chỉ nằm trên giường một ngày là lại tung tăng nhảy nhót.
Có điều Viên Mục Dã vẫn thầm nghĩ mãi về cái xác băng Peter Trương kia rốt cuộc là ai? Mặc dù sau khi xong việc, cậu cũng từng hỏi Tiêu Tiêu là trong số những vị khách tự tử trước kia, có ai tên Peter Trương không?
Mặt khác, lúc ấy cũng không thể trách Đoàn Phong thấy chết mà không cứu, hồ nước quá lạnh, Đoàn Phong có thể cứu Viên Mục Dã lên cũng đã khó lắm rồi. Với lại, lúc ấy chú Bảo còn một lòng muốn kéo theo một cái đệm lưng để cùng xuống suối vàng với mình. Dưới tình huống như thế, ai mà dám xuống hồ cứu người lần thứ hai chứ?
Sau khi trời sáng, có hai cảnh sát từ thị trấn nhỏ dưới chân núi tới. Bọn họ hỏi han Phạm Triết chuyện đã xảy ra, rồi xác định chú Bảo đã mất tích là kẻ tình nghi. Tuy nhiên, nhóm Viên Mục Dã đều ngầm hiểu, chỉ e cảnh sát sẽ mãi mãi không bắt được ông ta.
Sau đó cảnh sát tập hợp người tới hồ Erding bắt chú Bảo, nhưng cuối cùng lại bất lực trở về. Chẳng những bọn họ không tìm thấy xác của chú Bảo, mà thậm chí ngay cả cái xác băng cầm đèn bão mà nhóm Viên Mục Dã gặp phải trên đường về cũng không tìm thấy…
Thấy có bốn người về nên lão Lâm vốn định nói, không tìm được người thì thôi, dù sao bọn họ 5cũng đã báo cảnh sát, ai ngờ nhìn kỹ lại mới thấy, tuy đoàn người Viên Mục Dã vẫn là bốn người, nhưng một người trong đó rõ ràng không phải chú Bảo đã cùng xuất phát lúc đầu với họ.
Lúc này Tiêu Tiêu cũng phát hiện người trở về không phải chú Bảo mà là vị khách mất tích trước đó của khách sạn, chị ta không khỏi lo lắng, hỏi:
Đã xảy ra chuyện gì? Chú Bảo đâu?

Đoàn Phong hừ lạnh:
Đừng có nhắc đến ông già kia nữa. Lần này nếu không phải là chúng tôi đi, chỉ sợ dưới hồ Erding sẽ có thêm bốn vong hồn…

Sau đó Viên Mục Dã kể lại một lượt quá trình chú Bảo hại người như thế nào cho mọi người nghe. Đám lão Lâm thì không sao cả, dù gì bọn họ vốn chẳng thân với chú Bảo, nên tất nhiên không có cảm giác gì quá lớn.
Nhưng Tiêu Tiêu lại hơi khó chấp nhận, nhất là khi Viên Mục Dã nhắc đến mối liên hệ sâu xa giữa chú Bảo và khách sạn này, chị ta lẩm bẩm nói:
Tôi nhớ Liêu Bách đã từng nói, dượng của anh ấy chết do tai nạn… Chẳng lẽ chuyện này cũng liên quan đến chú Bảo ư?

Viên Mục Dã thở dài:
E rằng không ai có thể giải đáp được những việc này. Dù sao ông ta cũng sáu, bảy chục tuổi rồi, tôi đoán chắc ông ta khó lòng tự bò ra khỏi hồ được.

Viên Mục Dã không cho rằng chú Bảo đang nói dối, bởi vì ở trong mắt ông ta, giết một nửa và giết toàn bộ không có gì khác nhau, một tội phạm dám thừa nhận mình giết người thì sao còn để ý đến chuyện giết một người hay là giết một đám người nữa chứ?
Nếu chú Bảo nói thật, thì một nửa số khách còn lại là chết do tự tử, trong đó ắt hẳn tồn tại một vài yếu tố tương tự như
Hiệu ứng Werther
. Ví dụ như một người nghe nói có người tự tử ở hồ thánh gần khách sạn, vốn có suy nghĩ muốn phí hoài bản thân mình, anh ta sẽ bắt chước người đi trước đến đó để tự tử.
Hiệu ứng bắt chước tự tử, lấy tên theo cuốn tiểu thuyết
Nỗi đau của chàng Werther
của nhà văn Goethe.
Sau khi Đoàn Phong và Viên Mục Dã giải quyết được bí ẩn về vụ những vị khách tự tử, tâm trạng của Tiêu Tiêu cũng khá hơn rất nhiều. Chị ta định tìm một số bạn bè làm ăn để kêu gọi đầu tư, cải tạo toàn bộ khách sạn… Nói gì thì nói, mối họa lớn trong lòng chị ta đã được giải quyết, chắc chắn không cần phải lo lắng về việc kinh doanh trong tương lai nữa.
Nhưng Viên Mục Dã vẫn cảm thấy không khí trong khách sạn này quá đè nén, cứ như thể có đủ loại từ trường phức tạp còn sót lại ở đây hơn một trăm năm qua, nó sẽ khiến khách khứa không tự chủ được mà cảm thấy buồn bã trong lòng.
Hơn nữa, Viên Mục Dã còn nhớ trước đây mình từng hỏi chú Bảo, có phải những vị khách tự tử ở gần khách sạn đều bị ông ta hại chết không. Kết quả ông ta trả lời là:
Năm mươi năm mươi…

Nhưng Tiêu Tiêu lại bảo không. Chị ta nói từ khi mình tiếp nhận khách sạn đến bây giờ, chưa từng nghe nói đến cái tên Peter Trương bao giờ.

Buổi tối, sau khi ăn cơm xong, ba người Viên Mục Dã ngồi ở trong phòng ngắm núi tuyết và hồ thánh cách đó không xa. Lão Lâm còn đang suy nghĩ làm cách nào mới có thể bảo Tiêu Tiêu bán cái khách sạn đen đủi này đi, mà Viên Mục Dã thì nghĩ cái người Peter Trương bí ẩn kia rốt cuộc là ai?

Lúc này Viên Mục Dã đột nhiên nhớ tới một việc, cậu bèn hỏi lão Lâm:
Liêu Bách qua đời vì lý do gì vậy?


Lão Lâm thở dài đáp:
Nghe nói là chết bệnh, cậu ta còn nhỏ hơn tôi vài tuổi cơ! Lúc ấy Tiêu Tiêu rất đau lòng, cho nên tôi cũng không thể trơ mặt hỏi con bé chi tiết cụ thể…

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.