Chương 761: Kẻ thù tự nhiên
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1169 chữ
- 2022-02-08 03:36:31
Viên Mục Dã nói:
Cho nên anh muốn tôi thông qua Từ Lệ tìm xem trong thời gian này có bao nhiêu người sau khi gặp tai nạn mà may mắn còn sống sót8... Sau đó, chúng ta lại từ từ loại bỏ những người không có vấn đề phải không?
Đoàn Phong gật đầu:
Không chỉ trong khoảng thời gian nà3y, ít nhất là trong vòng hai năm trở lại đây. Mặc dù bây giờ vẫn chưa biết mục đích của bọn chúng là gì, nhưng thức ăn của chúng là con người, c9ho nên vấn đề nhất định không đơn giản chỉ là một người bị giả mạo, bởi vì đối phương muốn duy trì hình dạng con người thì chúng phải tiếp tục b6ắt giết con người, cứ như vậy mãi... hậu quả có thể sẽ rất nghiêm trọng.
Viên Mục Dã nghe xong mà cảm thấy lưng mình ớn lạnh, cậu biết 5lo lắng này của Đoàn Phong không phải không có căn cứ, nếu cứ để mặc loài sinh vật này tiếp tục lẩn trốn trong loài người, thì kết quả cuối cùng có thể dẫn đến sự diệt chủng của nhân loại.
Hai người vội vàng chạy sang phòng thí nghiệm, lúc này con quái vật đã không còn duy trì hình dạng của Trương Hiểu Thiến nữa, mặc dù nó vẫn còn tứ chi của con người, nhưng đầu thì giống như đầu bạch tuộc vậy, trụi lủi... ngoại trừ con mắt đen nhánh và cái miệng bốn mảnh ra thì không còn gì nữa.
Trương Khai thấy Đoàn Phong và Viên Mục Dã cùng đi vào thì chỉ vào con quái vật sau bức tường kính và nói:
Vừa nãy nó nôn ra rất nhiều dịch nhờn, hình như không chịu được nữa rồi.
Lúc này Viên Mục Dã mới phát hiện toàn thân tên kia đang run rẩy, hình như rất khó chịu, bên cạnh còn ném một miếng thịt bò, Viên Mục Dã đi đến trước bức tường kính, hỏi:
Vì sao không ăn?
Nói xong Đoàn Phong quay sang nhìn những đặc điểm của con quái vật đang được ghi trên bảng trắng, ví dụ như nó không thích ánh sáng, nếu không ăn uống sẽ không thể duy trì được ngoại hình hoàn chỉnh của con người... Nhưng nói đi nói lại cũng không có đặc điểm gì rõ ràng, không thể sử dụng chúng để nhận ra ngay con quái vật từ trong đám đông được.
Cuối cùng Đoàn Phong tức giận ném cái bút đi:
Cứ thế này thì chúng ta không thể tìm ra được, mà đây mới chỉ là đặt trong phạm vi địa phương này thôi mà đã có lượng công việc lớn đến thế rồi. Nếu chúng ta mở rộng phạm vi điều tra lên cả nước hoặc trên toàn thế giới thì sẽ thế nào? Cho nên, muốn loại bỏ tai họa ngầm này chúng ta nhất định phải tìm được nguồn gốc của vấn đề, nếu không sau này sẽ xuất hiện hết vấn đề này đến vấn đề khác, mà chúng đều là những vấn đề chúng ta không thể giải quyết được.
Viên Mục Dã thở dài:
Nhưng nguồn gốc của nó là gì mới được chứ? Nói tóm lại chúng ta vẫn phải quay trở về vấn đề ban đầu, nó là gì? Nó đến từ đâu?
Sáng hôm sau, Viên Mục Dã tự mình đến tìm Từ Lệ, định nhờ anh ta tìm các vụ tai nạn tương tự như vụ tai nạn của Trương Hiểu Thiến trong hai năm gần đây, bao gồm cả những vụ án mất tích sau đó lại tìm được người... Đương nhiên, Viên Mục Dã cũng không nói rõ cho anh ta biết chi tiết cụ thể, chỉ nói là số 54 đang tiến hành phân tích và điều tra về xác suất.
Nhưng Từ Lệ lại nói với Viên Mục Dã:
Phạm vi này quá rộng, hơn nữa, trong một số trường hợp nếu không xảy ra hậu quả nghiêm trọng, những người có liên quan chưa chắc đã báo cảnh sát.
Viên Mục Dã nói với anh ta:
Không sao, anh có thể tìm được bao nhiêu thì tìm, còn lại tôi sẽ nghĩ cách khác.
Từ Lệ nhắc nhở Viên Mục Dã, có khả năng chuyện này không đơn giản như bọn họ nghĩ, vấn đề đầu tiên chính là phạm vi tìm kiếm. Theo như suy đoán của anh ta thì những người có khả năng bị thay thế không chỉ là những người gặp nạn trở về, mà còn có thể bao gồm cả những người tự sát không thành, bỏ nhà ra đi, thậm chí bao gồm cả những người bị lạc...
Hiện giờ Viên Mục Dã chỉ hy vọng tất cả đều do cậu cả nghĩ, nếu không số lượng người quả thực rất lớn, chỉ với nhân lực của số 54 thì nhất định không tìm kiếm được bao nhiêu. Hơn nữa, cho đến giờ bọn họ vẫn chưa tìm được phương pháp phân biệt hữu hiệu, đâu thể cứ đến từng nhà hỏi xem người đó có hành động gì khác thường hay không được?!
Sau khi quay về số 54, Viên Mục Dã nói suy nghĩ của mình cho Đoàn Phong nghe, anh ta chỉ thở dài, bảo:
Cứ tìm như vậy khẳng định không thực tế... phương pháp phân biệt này vẫn phải tìm từ vật mẫu chúng ta đang có.
Đoàn Phong không nhịn được lầm bầm chửi lão Lâm:
Lão Lâm chết giẫm kia cứ đến lúc quan trọng là biến mất! Lúc nào cũng bắt chúng ta làm con lừa đi một vòng trong rừng sâu thế này?
Viên Mục Dã cười nói:
Đúng nhỉ, sao tôi lại quên mất chứ, có lẽ chúng ta đã suy nghĩ mọi chuyện quá phức tạp rồi, dù sao loại quái vật này cũng không thể xuất hiện từ trong không khí được, có khả năng nó có liên quan đến khu rừng cấm mà bọn Hồ Thiên Vũ đã gặp nạn!
Không ngờ trong lúc hai người đang trao đổi thì Đại Quân lại đột ngột đẩy cửa lao vào:
Mọi người mau qua xem đi, tên kia hình như không ổn lắm...
Nghe thấy giọng Viên Mục Dã, đối phương từ từ ngẩng đầu, dùng đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm vào Viên Mục Dã:
Mày biết tao muốn ăn gì không...
Lúc này giọng nói của con quái vật đã biến đổi hoàn toàn, khó nghe như tiếng cú kêu vậy, Đoàn Phong thấy vậy hừ lạnh:
Vẫn cá tính lắm, có điều tao khuyên mày từ nay về sau nên ăn chay đi, bởi vì thứ mày muốn ăn quá quý giá và rất đáng kinh tởm.
Con quái vật nghe xong thì cười quái dị:
Con người chúng mày thật buồn cười, nói cứ như mình chưa từng ăn thịt đồng loại vậy...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.