Chương 775: Vé vào cửa
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1181 chữ
- 2022-02-08 03:37:02
Hồ Thiên Vũ thấy Viên Mục Dã thật sự không muốn nhận mình làm học trò bèn mở bài lùi:
Như vậy đi, tôi không học thuật gian lận của anh,8 nhưng anh cứ làm một mình như vậy mãi chắc chắn không được, cũng phải có người giúp đỡ chứ. Tôi làm trợ thủ cho anh, chúng ta hợp tác 3với nhau.
Ai ngờ Viên Mục Dã vẫn lắc đầu:
Tôi luôn quen đi lại một mình, không cần trợ thủ gì cả.
Nhưng Hồ Thiên Vũ 9lại nói với vẻ mặt tự tin:
Đừng nói tôi không cảnh cáo anh, tôi là khách quen của những sòng bạc ngầm đó, cũng là người địa phương, ch6o nên tôi thua cũng được mà thắng cũng được, không ai nghi ngờ tôi gian lận, nhưng anh thì khác. Anh đã thắng ở sòng bạc vừa rồi hai ng5ày liền nhỉ, chắc chắn đã bị người của sòng bạc theo dõi từ lâu. Đúng, ngày mai anh có thể đổi sòng khác, nhưng thủ đô chỉ có mấy sòng bạc ngầm vậy thôi, anh có đổi thế nào thì sớm muộn gì cũng sẽ vào sổ đen của bọn họ, đến lúc đó anh lại muốn vào chơi sẽ khó khăn lắm.
Hôm thắng được tiền, Hồ Thiên Vũ hào hứng lắm, hắn cực kỳ thích loại cảm giác như thế này. Hơn nữa hắn càng kinh ngạc hơn về kỹ thuật của Viên Mục Dã, có thể phát toàn bài ngon cho mình trong tình huống thần không biết quỷ không hay.
Còn Viên Mục Dã nói bằng vẻ mặt cao thâm khó đoán:
Nếu để anh nhận ra, thì chẳng phải người của sòng bạc đã nhận ra từ lâu rồi ư!?
Nhưng Hồ Thiên Vũ nào biết đâu rằng, hai người khách đánh bạc khác ngồi bên trái và phải của hắn thật ra là Trương Khai và Đại Quân cải trang. Ba người của số 54 chơi với một mình hắn, thế chẳng phải muốn ai thắng thì người đó thắng ư?
Suy cho cùng ai tới cũng là khách, phía sòng bạc không có chứng cứ nên tất nhiên không thể làm gì Viên Mục Dã, chỉ đành khách sáo giải thích:
Đây chỉ là kiểm tra ngẫu nhiên để đề phòng có người gian lận, cũng không phải nghi ngờ khách hàng nào cụ thể.
Tất nhiên chẳng ai tin chuyện ma quỷ kiểu đó, nhưng mà Viên Mục Dã cũng không muốn so đo với bọn họ, tiếp tục chơi bài với sắc mặt âm u. Mà Hồ Thiên Vũ ngồi ở đối diện cậu lại thắng một ván nhỏ chẳng hề thấp thỏm.
Sự việc đúng như Hồ Thiên Vũ dự đoán, hắn là khách quen của sòng bạc này, cho nên thắng một mớ nho nhỏ cũng chẳng ai coi là gì, bởi vì người của sòng bạc đã đặt hết toàn bộ lòng dạ và Viên Mục Dã.
Lần này, Viên Mục Dã nghe xong sắc mặt rõ ràng hơi khó coi. Cậu im lặng một lát rồi nói:
Anh muốn hợp tác như thế nào?
Hồ Thiên Vũ nghĩ ngợi rồi đáp:
Đơn giản thôi… Mấy ngày tới anh hãy thua hết số tiền đã thắng trước đó ở sòng bạc, đánh mất sự đề phòng của bọn họ về anh. Đến lúc đó chúng ta hợp tác với nhau chơi một mẻ lớn, để tôi thắng hết số tiền đã thua trước kia về! Như vậy mặc dù là sòng bạc cũng không nói được gì.
Viên Mục Dã cười lạnh:
Nếu chỉ chơi một mẻ lớn thì đâu cần tốn công như vậy, tôi bước vào là chắc chắn bọn họ sẽ đặt hết sự chú ý vào tôi. Tất nhiên sẽ chẳng ai chăm chú vào anh, đến lúc đó tôi lại nghĩ cách chia bài ngon cho anh, chuyện còn lại phải nhờ vào chính anh, hiểu chưa?
Có sự phối hợp ăn ý lần này, Hồ Thiên Vũ tin tưởng nhiều hơn vào tổ hợp của mình và Viên Mục Dã. Vì thế hắn luôn tâm tâm niệm niệm muốn chơi một mẻ lớn, thắng lại hết số tiền mình đã thua trước kia bằng một trận thôi.
Mà Viên Mục Dã còn khuyên hắn chớ có hấp tấp, về sau sẽ có cơ hội, nhưng Hồ Thiên Vũ lại nói không muốn đợi thêm nữa. Viên Mục Dã thấy thời cơ đã chín muồi nên suy nghĩ rồi bảo:
Thật ra nếu anh muốn chơi lớn cũng không phải không được, nhưng những ván nhỏ trước đây chắc chắn sẽ vô ích, vì chỉ cần anh tiếp tục thắng thì sớm muộn gì anh cũng sẽ bị người của sòng bạc để mắt tới, vì vậy muốn chơi lớn thì phải vào phòng VIP cao cấp của sòng bạc.
Trước đây Hồ Thiên Vũ đã từng nghe đến phòng VIP cao cấp, nghe nói thắng hay thua một ván trong đó cũng mất cả triệu, cho nên ngưỡng vào cửa phòng VIP cao cấp cũng khá cao, một lần không đổi cả triệu chip là không thể vào được.
Hồ Thiên Vũ lập tức hớn hở:
Anh yên tâm, tôi cũng đã đánh bạc bao nhiêu năm rồi, chỉ cần có bài ngon vào tay, tất nhiên tôi biết nắm bắt như thế nào…
Cứ như vậy Viên Mục Dã và Hồ Thiên Vũ hợp thành một nhóm tạm thời. Ban đầu vì để thử nghiệm khả năng phát huy tại chỗ của Hồ Thiên Vũ, cậu chỉ dắt hắn đến sòng bạc thử mấy ván nho nhỏ.
Sự thật chứng minh, quả nhiên chỉ cần Viên Mục Dã vừa xuất hiện, người của sòng bạc quan sát cậu rất chặt. Nhưng mấy lần đến kiểm tra bài đều không phát hiện vấn đề gì khiến Viên Mục Dã mất kiên nhẫn nói:
Đen đủi, dọa bài ngon của ông đây chạy mất cả rồi.
Trong lòng Hồ Thiên Vũ cũng hơi do dự. Giờ hắn thế chấp tất cả tiết kiệm và bất động sản cũng chỉ kiếm được bảy triệu, nếu thắng thì khỏi nói, nhưng nếu thua thì mọi cố gắng trước đây của hắn đều uổng phí.
Viên Mục Dã nhận ra hắn đang do dự nên thở dài bảo:
Tôi thấy hay là thôi đi, mặc dù rủi ro cao thì lợi nhuận cao, nhưng đây là toàn bộ của cải của anh, cẩn thận một chút vẫn hơn… Tôi không có nhiều tiền vốn như vậy, nếu không tôi đã vào phòng VIP cao cấp từ lâu rồi.
Hồ Thiên Vũ bị ma quỷ ám ảnh nên hỏi Viên Mục Dã:
Nếu chúng ta vào phòng VIP cao cấp, cả đêm có thể thắng bao nhiêu?
Viên Mục Dã ngẫm nghĩ, sau đó giơ lên một ngón tay:
Ít nhất là con số này, đến lúc đó chúng chia nhau tiền, không chỉ kiếm lại số tiền anh đã thua trước kia, mà tôi cũng có tiền vốn để đi Macao chơi…
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.