Chương 776: Đánh bạc xa hoa


Tần Uyển khẽ gật đầu chào hai người, Viên Mục Dã chỉ đáp lại một cách lễ phép, nhưng Hồ Thiên Vũ lại nói ngọt xớt:
Cô Tần8 là khách quen ở đây hả? Trước kia sao tôi không chú ý tới cô gái xinh đẹp thế này nhỉ?


Tần Uyển cười khẽ:
Thỉn3h thoảng tôi mới tới đây, tất nhiên là anh Hồ không hay gặp tôi rồi. Nếu anh Hồ là khách quen ở đây, vậy lát nữa phải nươ9ng tay đó nha!


Tất cả mọi người đều ngầm biết rõ mục đích khi đến đây, nên tất nhiên cũng không nói nhảm nữa. Sa6u khi ngồi vào chỗ, bọn họ bắt đầu ván bài ngày hôm nay. Đây cũng là lần đầu tiên Hồ Thiên Vũ chơi ván lớn như vậy nên kh5ó tránh khỏi hơi căng thẳng, khi có mấy lá bài ngon tới tay đều không nắm bắt được, bởi thế ban đầu đã thua liên tiếp hai ván.
Trong những vòng tiếp theo, Hồ Thiên Vũ dần lấy lại cảm giác thắng tiền, liên tiếp sờ được mấy lá bài ngon nên thắng hơn bốn triệu!! Hồ Thiên Vũ chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể thắng được nhiều tiền như vậy trong một đêm. Trước mắt hắn đã thắng lại tất cả số tiền mà mình đã mất trước đó.
Nhưng khi nghĩ đến việc còn phải chia cho Viên Mục Dã một nửa số tiền này, Hồ Thiên Vũ biết số lượng hiện giờ còn khuya mới đủ. Muốn đạt được lợi nhuận sau khi chia cho Viên Mục Dã và gỡ lại số vốn trước đó, thì nhất định phải thắng đến con số mà Viên Mục Dã nói mới được.
Những ván sau, tuy Hồ Thiên Vũ có thua có thắng, nhưng đều thua ván nhỏ, mà toàn thắng đậm. Mặc dù như vậy, đêm nay Hồ Thiên Vũ mới chỉ thắng tổng cộng chưa đến sáu triệu, ít hơn bốn triệu so với dự đoán của bọn họ lúc ban đầu.
Hồ Thiên Vũ nhìn số chip trong tay mình, tiền vốn ban đầu của hắn là bốn triệu, sau đó thắng thêm hơn sáu triệu, nói cách khác trong tay hắn giờ còn thiếu bảy triệu chip.
Mặc dù Hồ Thiên Vũ vẫn còn hơn ba triệu chip ở chỗ Viên Mục Dã, nhưng hiện giờ chắc chắn hắn không thể đòi thẳng Viên Mục Dã, vì vậy hắn mỉm cười nhìn ông chủ sòng bạc:
Anh Lý, không biết tôi có thể mượn anh mười triệu chip giống cô Tần không?

Ông chủ sòng bạc cười nói:
Hôm nay vận may của anh Hồ cực kỳ vượng. Tôi tin anh sẽ còn vượng tiếp, cho nên tất nhiên là có thể rồi. Chỉ cần anh ký tên vào biên lai vay mượn, bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề.

Hồ Thiên Vũ lập tức hào hứng nhìn Viên Mục Dã, cậu thì nhướng mày với hắn, cứ như mười triệu này đã vào trong túi của hai người họ rồi vậy.
Sau đó Hồ Thiên Vũ nói với vẻ tự tin:
Được. Cô Tần quả nhiên là sảng khoái. Vậy thì hai chúng ta sẽ lắc cốc xúc xắc.

Ai ngờ lúc này Tần Uyển đột nhiên liếc nhìn số chip của Hồ Thiên Vũ với vẻ khinh thường rồi bảo:
Anh Hồ, hiện tôi có tổng cộng mười bảy triệu chip. Nếu anh muốn chơi với tôi, trong tay anh cũng phải có số chip tương đương mới được.

Ai ngờ đúng lúc này, Tần Uyển vẫn đang thua mãi đột nhiên đẩy bài ra và nói:
Chơi như vậy chậm quá. Anh Hồ, tôi thấy hôm nay anh gặp vận may, nếu không hai chúng ta chơi cốc xúc xắc riêng nhé? Đoán lẻ và chẵn, đơn giản và nhanh gọn.

Hồ Thiên Vũ cười nói:
Tôi không sao cả, cũng không biết cô Tần còn bao nhiêu chip? Chơi cốc xúc xắc nhanh thắng thua lắm đấy!

Tần Uyển sầm mặt xuống, sau đó giận dỗi nói với ông chủ sòng bạc bên cạnh:
Lão Lý, lấy cho tôi mười triệu chip.

Lúc trước đã nói, thua hay thắng ở trong phòng VIP đều ở khoảng một triệu, tuy rằng hai ván trước Tần Uyển đều chỉ thắng nhỏ, nhưng loanh quanh cũng đã bỏ túi gần hai triệu tệ.
Chưa từng chơi lớn như vậy, lúc này Hồ Thiên Vũ đổ mồ hôi hột. Hắn mới chơi hai ván mà đã thua gần bảy trăm nghìn, nếu còn tiếp tục như vậy, có lẽ sẽ ném trôi sông cả bảy triệu mất.
Lúc này Hồ Thiên Vũ mới nhận ra rằng những người chơi bài có thể vào trong căn phòng này chắc chắn không có kẻ ngốc, nhất là cô Tần Uyển kia, tuyệt đối không thể coi thường. May thay Viên Mục Dã nhìn sang hắn và ra hiệu cho hắn bình tĩnh, vì thế Hồ Thiên Vũ lập tức điều chỉnh lại tâm lý, chờ Viên Mục Dã động tay động chân khi xáo bài, có thể chia bài ngon cho mình lần nữa.
Vì thế Hồ Thiên Vũ đã vay mười triệu chip từ sòng bạc để có thể đấu với Tần Uyển. Lúc này Hồ Thiên Vũ đã hoàn toàn nhập cuộc, hắn vốn không biết Viên Mục Dã, Tần Uyển và ông chủ Lý đều là một phe, chỉ chờ hắn ký vào giấy tờ nợ mười triệu tệ này thôi.

Để thể hiện sự công bằng, Hồ Thiên Vũ đề nghị người không có bất cứ liên quan lợi ích gì trong số những người ở đây là Viên Mục Dã ra lắc xúc xắc. Ông chủ Lý không có ý kiến gì, vì thế hắn nhìn sang Tần Uyển:
Cô Tần thấy thế nào?


Tần Uyển cười nói:
Không thành vấn đề, vậy để anh Viên đẹp trai này lắc xúc xắc đi!


Viên Mục Dã nghe nói muốn để mình lắc xúc xắc thì đáp không hề khách sáo:
Tôi lắc cũng được thôi, nhưng mà bất kể bên nào thắng cũng phải chia cho tôi 5%, thế nào?


Tất nhiên là Hồ Thiên Vũ sẽ không phản đối, bởi vì hắn biết Viên Mục Dã nói như vậy chỉ muốn loại bỏ mối nghi ngờ của người khác về mình. Tần Uyển ngẫm nghĩ rồi cũng tỏ vẻ không thành vấn đề, vì nếu mình thắng thì 5% có là cái gì đâu?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.