Chương 777: Vào sòng
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1142 chữ
- 2022-02-08 03:36:59
Nhưng khi Viên Mục Dã vừa định duỗi tay cầm cốc xúc xắc lên, lão Lý lại đột nhiên cản lại:
Nếu anh Viên đã đặt cược, ván này cũ8ng không thích hợp để anh lắc xúc xắc nữa, tốt nhất là để lão Lý tôi đích thân lắc đi!
Biến cố này làm Hồ Thiên Vũ chấ3n động, tim hắn đập nhanh, nhìn sang Viên Mục Dã, nhưng đối phương cũng không thèm nhìn lại hắn:
Không thành vấn đề, tôi không9 có ý kiến…
Hồ Thiên Vũ tức anh ách, thầm mắng Viên Mục Dã chỉ biết tán tỉnh phụ nữ vào thời khắc mấu chốt mà không liếc mắt nhìn hắn lấy một cái. Đương nhiên cậu sẽ không hối hận rồi, vì dù sao cũng chẳng phải tiền do Viên Mục Dã bỏ ra!!
Nhưng đã đến nước này, nhiều lời vô ích. Hồ Thiên Vũ chỉ có thể kiên trì nói:
Nếu cô Tần thoải mái thế thì tôi sẽ không khách sáo chọn trước vậy.
Nhưng sau khi nói xong, hắn vẫn nhìn về phía Viên Mục Dã:
Anh Viên, nếu anh đặt cược hết chip cho tôi, không biết anh có đề nghị đặt lẻ hay chẵn gì không?
Ai ngờ Viên Mục Dã lại cười và lắc đầu:
Không có. Tôi tin tưởng trực giác của anh. Anh cứ yên tâm đặt cược đi!
Hồ Thiên Vũ thấy Viên Mục Dã mãi không chịu nhắc nhở cho mình nên đành bất đắc dĩ nói:
Một khi đã như vậy, tôi sẽ đặt chẵn, chuyện tốt thành đôi ấy mà!!
Ngay khi hai người đang đáp qua đáp lại dăm ba câu, Hồ Thiên Vũ đột nhiên vỗ bàn nói:
Không đúng, ở đây có gian!
Ông chủ sòng bạc nói với sắc mặt âm u:
Chơi nổi thì chơi, không chơi nổi thì cút đi! Dám nói chỗ của tôi có gian, tôi thấy hình như cậu chán sống rồi hả?
Tần Uyển lúc này rất đắc ý, cô vừa nói cười với ông chủ sòng bạc, vừa quay đầu nhìn sang Viên Mục Dã:
Anh Viên, có phải hối hận vì không đặt cược cho tôi không? Nếu không hiện giờ anh đâu chỉ lấy được sáu triệu, không chừng còn có thể chung vui đêm xuân với tôi ấy chứ?
Viên Mục Dã đáp với gương mặt không cảm xúc:
Vào sòng bạc tất có thua có thắng, cô Tần cũng không có gì hay để mà đắc ý…
Lúc này ông chủ sòng bạc bắt đầu tính sổ, trước hết mặc kệ Hồ Thiên Vũ cầm đến bao nhiêu chip, giữa chừng thắng được bao nhiêu, dù sao hiện giờ hắn đã ký biên lai mượn của sòng bạc mười triệu tệ.
Về phần Viên Mục Dã, cậu cũng đã thua hết ba triệu tiền mặt trong lần đặt cược cuối cùng. Bởi vậy giờ Hồ Thiên Vũ không những đã táng gia bại sản, mà tính gộp cả hai phía còn thiếu sòng bạc món nợ cờ bạc mười triệu kếch xù.
Nghe Viên Mục Dã nói như vậy, Hồ Thiên Vũ lập tức hoảng sợ. Hắn không cho rằng Viên Mục Dã có bản lĩnh quy6ết định sự thắng thua của mình khi không chạm vào cốc xúc xắc. Nhưng mà hiện giờ đã bắt đầu đặt cược rồi, hắn muốn ngăn cản cũn5g đã muộn, chỉ có thể cam chịu nhìn vào cốc xúc xắc trong tay ông chủ sòng bạc, mặc cho vận mệnh an bài.
Thật ra Hồ Thiên Vũ không biết, Viên Mục Dã thật sự có bản lĩnh không đụng chạm vào cốc xúc xắc nhưng vẫn thay đổi được điểm số của xúc xắc, đáng tiếc hắn tính trời tính đất nhưng lại không tính đến rằng Viên Mục Dã là nhằm vào hắn, sao có thể gian lận giúp hắn trong ván cuối cùng này chứ?
Khi ông chủ sòng bạc chầm chậm mở cốc xúc xắc ra, mọi người lập tức dán lại gần xem kết quả. Điểm số của ba hạt xúc xắc lần lượt là
ba, ba, ba
. Trong tích tắc, Hồ Thiên Vũ như rơi vào hồ bằng, lạnh từ đầu đến chân.
Còn Tần Uyển đặt lẻ thì bật lên tiếng cười duyên của người thắng mới có, công khai thể hiện mình mới là vua của ván bạc này. Mà so sánh với vẻ mặt tái nhợt của Hồ Thiên Vũ, Viên Mục Dã lại bình tĩnh hơn nhiều, cậu lạnh lùng nhìn Hồ Thiên Vũ, từ từ thưởng thức hơi thở tuyệt vọng tỏa ra quanh người hắn lúc này.
Lúc ấy số chip trên bàn đã vượt quá 30 triệu. Theo tiếng lách cách của cốc xúc xắc trong tay ông chủ sòng bạc, nhịp tim của Hồ Thiên Vũ cũng tăng lên tới 180. Hắn nhìn chằm chằm vào đống chip trên bàn, chờ đợi thời khắc hạ màn cuối cùng.
Ai ngờ đúng lúc này, Hồ Thiên Vũ lại liếc thoáng qua Viên Mục Dã nãy giờ vẫn không giao lưu bằng ánh mắt với mình, cậu đang nhìn hắn cười hờ hững, trong mắt toàn là sự châm chọc… Hồ Thiên Vũ không khỏi giật nảy mình, một linh cảm chẳng lành chợt nảy ra trong lòng.
Khi Hồ Thiên Vũ vẫn chưa kịp kiểm chứng phỏng đoán trong lòng mình, hắn đã nghe thấy một tiếng bộp, chiếc cốc xúc xắc trong tay ông chủ sòng bạc đã úp xuống mặt bàn:
Các vị, hãy đặt cược đi! Cô Tần, cô đặt chẵn hay lẻ?
Lúc này Tần Uyển cũng đã không còn vẻ tức tối vừa rồi mà bình tĩnh cười nói:
Tôi không vội đâu. Để anh Hồ nói đi, anh ta đặt lẻ thì tôi sẽ đặt chẵn. Anh ta đặt chẵn thì tôi sẽ đặt lẻ.
Hồ Thiên Vũ lập tức nhìn Viên Mục Dã, hy vọng cậu có thể cho mình một chút nhắc nhở. Đáng tiếc Viên Mục Dã không thèm nhìn lại hắn, cậu nói:
Cô Tần quả nhiên là rộng rãi, nhưng hôm nay tôi xem trọng anh Hồ, cho nên tôi đặt cược anh Hồ thắng.
Tần Uyển cười lớn:
Anh Viên, bút sa gà chết, tuyệt đối đừng hối hận nhé?
Tần Uyển nói với ông chủ sòng bạc:
Lão Lý, nghe thấy chưa? Anh Hồ đặt chẵn, vậy tôi đặt lẻ, mở đi!
Lúc này, mồ hôi lạnh túa ra trên trán Hồ Thiên Vũ. Không biết tại sao, hắn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không bình thường, dường như hơn mười triệu thắng được trước đó hơi dễ dàng quá. Còn cả thái độ vừa rồi của Viên Mục Dã, không nhìn hắn cái nào, điều này làm cho lòng Hồ Thiên Vũ bắt đầu càng ngày càng không chắc chắn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.