Chương 783: Bức tượng đá


Những lời của Tân Chí Dũng khiến Viên Mục Dã rơi vào trầm tư, giống nhau về thời gian, giống nhau về địa điểm, cùng biến mất một8 cách thần bí, xem ra hai vụ mất tích tuyệt đối có liên quan với nhau.

Viên Mục Dã nghĩ đến đây thì quay ra hỏi Tân Chí3 Dũng:
Quan hệ giữa Triệu Vĩ và Liễu Nghiên Nghiên như thế nào?


Tân Chí Dũng suy nghĩ rồi trả lời:
Là quan hệ bạn họ9c và đồng nghiệp, Liễu Nghiên Nghiên là một cô bé ngây thơ hồn nhiên, còn Triệu Vĩ hơi thật thà, cậu ta chỉ tập trung vào công 6việc, giữa bọn họ không có quan hệ gì đặc biệt cả.

Sau đó Hàn Đào lần lượt giới thiệu từng cổ vật trong phòng cho mọi người. Từ trình độ hiểu biết của anh ta đối với cổ vật, Viên Mục Dã nhận thấy Hàn Đào có thể gia nhập nhóm này không phải chỉ dựa vào quan hệ.
Khi đang nói chuyện, ánh mắt của Viên Mục Dã bị thu hút bởi một chiếc gương đồng có hình dáng đẹp đẽ, nó là một chiếc gương đồng cao tầm nửa người với nhiều họa tiết đám mây tinh xảo quanh viền, nó khiến Viên Mục Dã chỉ muốn tiến đến soi thử...
Hàn Đào thấy Viên Mục Dã rất hứng thú với chiếc gương đồng có họa tiết đám mây này, anh ta bèn chủ động tiến đến giới thiệu:
Chiếc gương này được phát hiện trong mộ chính, chắc nó là thứ mà chủ nhân ngôi mộ yêu quý khi còn sống, khi chúng tôi đào được chiếc gương, trên bề mặt không hề bị gỉ, cứ như thời gian ngừng trôi trên mặt gương vậy.

Hàn Đào vội vàng đồng ý:
Đương nhiên là được, Tiến sĩ Tân vừa dặn tôi phải hết sức phối hợp với các anh.

Sau đó mấy người Viên Mục Dã đi theo Hàn Đào ra sân, mặc dù trước đó Tân Chí Dũng đã nói không có thông tin về chủ nhân ngôi mộ trên những bia đá và những bức tượng này, nhưng Viên Mục Dã cảm thấy có thể tìm thấy một số thứ khác.
Nhưng khi Viên Mục Dã đi đến trước bia đá thì cậu mới nhận ra những tấm bia này không ghi thông tin về chủ nhân ngôi mộ, phía trên điêu khắc một loại ngôn ngữ đã thất truyền từ lâu, vì vậy không ai biết trên đó viết cái gì.
Hàn Đào mỉm cười rồi khiêm tốn đáp:
Tôi không thể so sánh với mấy học sinh của tiến sĩ được, tất cả bọn họ đều tốt nghiệp thạc sĩ ngành khảo cổ, còn tôi mới chỉ đi theo tiến sĩ trước bọn họ vài năm mà thôi...

Mặc dù Viên Mục Dã không biết Hàn Đào thật sự khiêm tốn hay giả vờ khách sáo, nhưng cậu vẫn chân thành nói:
Có đôi khi thực tế còn tốt hơn là những gì học trong sách vở, anh đã đi theo tiến sĩ lâu như vậy, chắc chắn kỹ năng không hề kém mấy học sinh kia đâu.

Những lời này có vẻ rất có tác dụng đối với Hàn Đào, trên mặt anh ta lập tức lộ ra một chút tự hào:
Anh Viên quá khen...

Sau đó Đoàn Phong nói với Tân Chí Dũng:
Tiến sĩ Tân, không biết anh có tiện sắp xếp giúp chúng tôi hai phòng ký túc xá không, chúng tôi muốn nghỉ lại ở đây một ngày.

Tân Chí Dũng mừng rỡ:
Đương nhiên, tôi cầu còn chẳng được, để tôi đi sắp xếp còn Tiểu Hàn sẽ dẫn mọi người đi xem hoàn cảnh chỗ này nhé.

Viên Mục Dã đã nghe Tân Chí Dũng nói trong đội có một người là trợ lý lâu năm, xem ra đó chính là Hàn Đào, người được giao phụ trách tiếp đãi bọn họ. Sau khi Tân Chí Dũng rời đi, Viên Mục Dã cười và hỏi Hàn Đào:
Chắc anh cũng là một thành viên trong tổ đó hả?

Một lát sau Tân Chí Dũng quay lại, ông ta dẫn đoàn người số 54 đến ký túc xá được sắp xếp tạm thời để ổn định chỗ ở, sau đó dặn dò Hàn Đào vài câu rồi lại vội vàng rời đi.
Hàn Đào giải thích thay cho Tân Chí Dũng:
Thật sự xin lỗi, Tiến sĩ Tân thật sự rất bận rộn, vì chuyện của Tiểu Triệu và Tiểu Liễu... Đội khảo cổ đã bị chậm trễ rất nhiều công việc.

Viên Mục Dã cười gật đầu:
Chúng tôi hiểu, nếu anh có thời gian thì có thể dẫn chúng tôi đi xem mấy chiếc bia đá trong sân không?

Viên Mục Dã cười:
Tiến sĩ Tân có vẻ hiểu rất rõ các thành viên tro5ng nhóm...

Tân Chí Dũng gật đầu, sau đó nói nghiêm túc:
Đương nhiên, trong bảy người này thì có đến sáu là học sinh của tôi, một người là trợ lý đã đi theo tôi rất nhiều năm, tôi khá tin tưởng bọn họ, vì vậy đến bây giờ tôi vẫn không cho là Triệu Vĩ đã cầm cổ vật chạy trốn.

Viên Mục Dã tin lời Tân Chí Dũng nói, vì vậy cậu nghiêng người về phía Đoàn Phong rồi ghé vào tai anh thì thầm vài câu, Đoàn Phong nghe xong gật đầu nói:
Được rồi, cứ làm như cậu nói đi...

Nhưng ngoài những chữ viết khó hiểu ra thì nó còn khắc một số bức tranh miêu tả một người dẫn theo một đám người đánh bại một loại quái vật đáng sợ, cuối cùng anh ta được đám người này tôn thờ như thần linh.
Tiếc là những bức vẽ này quá đơn giản nên chỉ miễn cưỡng phân biệt được ai là người ai là quái vật, còn về việc
Thần
đánh bại quái vật là nam hay nữ... thì không thể biết được.
Nhưng theo như lời của Hàn Đào thì các chuyên gia khảo cổ trong đội đã nhất trí cho rằng
Thần
là chủ nhân ngôi mộ, vì vậy đây là một người phụ nữ, đồng thời cũng giải thích được sự bí ẩn tại sao trong mộ không có xương cốt, thần mà, thần làm sao có thể để lại thân thể cho các tín đồ.
Viên Mục Dã cảm thấy lời giải thích này hơi khiên cưỡng, nhưng dù sao cậu cũng không phải chuyên gia về phương diện này nên không tiện nói thêm điều gì nữa...

Không ngờ đúng lúc này Trương Khai đột nhiên hô to:
Này? Mọi người mau đến xem bức tượng đá này trông giống ai?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.