Chương 784: Tiếng nước chảy


Chính vì thế mà Viên Mục Dã đoán những người thợ này điêu khắc theo chân dung của một người, dù tư thế có khác nhau nhưng khuôn mặt lại gi8ống hệt...

Vào buổi tối, mấy người số 54 tiếp tục đi lang thang trong chỗ làm việc cùng với Hàn Đào, bọn họ vừa tìm hiểu tình huố3ng cụ thể của những cổ vật này, vừa quan sát kỹ mọi hành vi của những nhân viên công tác.

Còn về căn phòng xảy ra chuyện, nó vẫn 9được phong tỏa theo lệnh của Tân Chí Dũng, nhưng Đoàn Phong đã nói chuyện với Tiến sĩ Tân, mấy người bọn họ sẽ đi vào đó kiểm tra trong k6hoảng thời gian mà Triệu Vĩ và Liễu Nghiên Nghiên mất tích.
Không ngờ đúng lúc này, Viên Mục Dã bỗng nghe thấy tiếng nước chảy rào rào, Hàn Đào đã từng nói là độ ẩm và nhiệt độ trong phòng phải đạt tiêu chuẩn nhất định, vì vậy bình thường bọn họ còn không dám cầm nước vào để uống, nhưng tại sao bây giờ lại có tiếng nước chảy rõ ràng như vậy?!
Phản ứng đầu tiên của Viên Mục Dã là có chỗ nào đó trong phòng bị rò nước, cậu bèn đi về phía tiếng nước chảy, nhưng Viên Mục Dã lại phát hiện có vẻ như tiếng nước chảy phát ra từ trong chiếc gương đồng...
Nếu không phải chính tai mình nghe được, Viên Mục Dã chắc chắn sẽ nghĩ là mình gặp ma, tại sao lại có tiếng nước chảy trong chiếc gương đến từ nghìn năm trước chứ? Mặc dù không quá tin tưởng nhưng Viên Mục Dã vẫn từ từ tiến đến gần, cậu muốn xem phía sau chiếc gương có sản phẩm điện tử nào đang phát ra âm thanh không.
Trương Khai hoảng hốt:
Viên? Anh ở đâu? Anh đừng làm chúng tôi sợ nhé!

Nói xong, Trương Khai đi tìm kiếm xung quanh, nhưng trong phòng không hề có vật cản nên chỉ cần liếc mắt là thấy ngay toàn bộ căn phòng, thế nên Viên Mục Dã không thể trốn ở một góc nào đó để trêu đùa mọi người được.
Lúc này Đoàn Phong đang rất bực bội, bọn họ vốn đến đây để giúp tìm người, vậy mà bây giờ không những chưa tìm được, lại còn mất đi một người...
Nghĩ đến đây, mặt Đoàn Phong sầm lại, anh ta nói:
Tất cả ra ngoài hết đi...

Đại Quân lắc đầu:
Không được, Viên đã biến mất, nếu anh cũng biến mất thì chúng tôi phải làm thế nào?

Đoàn Phong tức giận bảo:
Còn làm thế nào nữa? Chờ thôi, tôi không tin ở đây lại có chuyện ma quái nào!!

Lúc này Viên Mục Dã đang kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mặt, một cô gái da trắng như tuyết đang tắm trong thùng gỗ, còn Viên Mục Dã đột ngột xuất hiện cũng khiến cô ta bị dọa giật nảy cả mình…
Viên Mục Dã vội vàng xoay người sang chỗ khác, dù sao cứ nhìn chằm chằm vào một cô gái không mặc gì cũng không hay. Nhưng khi cậu quay đầu thì lại phát hiện hoàn cảnh xung quanh có vấn đề, mặc dù cái cây san hô đầy châu báu vẫn còn, nhưng các chỗ khác đều không giống như trước.

Ngươi là ai?
Cô gái lạnh lùng chất vấn.
Viên Mục Dã nghe thế cảm thấy hơi lạ, những cô gái bình thường mà gặp tình huống như thế này, hoặc là họ sẽ hô lên gọi người đến bắt yêu râu xanh, hoặc lúng túng không biết phải làm thế nào, nhưng cô gái này lại vô cùng bình tĩnh, dường như không hề sợ hãi người xa lạ đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.
Nhưng khi Viên Mục Dã nhìn thấy đồ vật trong phòng, cậu lập tức nhận ra mình mới là người phải sợ hãi, bởi vì từ cấu trúc và cách bày biện trong phòng... Trông nó không hề giống sản phẩm của xã hội hiện đại.
Đương nhiên, những thứ này cũng thường xuất hiện trong phim ảnh, nhưng Viên Mục Dã không cho rằng mình đang trong một thành phố điện ảnh nào đó quay chương trình truyền hình thực tế.
Bởi vì theo quan điểm của Viên Mục Dã, vấn đề chắc chắn xảy ra do một5 đồ vật nào đó trong phòng, nhưng nó cần một thời gian đặc biệt hoặc một điều kiện chưa xác định nào đó thì mới kích hoạt khiến hai người mất tích...
Đến gần nửa đêm, Viên Mục Dã bảo mọi người chờ ở bên ngoài một lát, một mình cậu sẽ vào đó để thử kiểm tra xem có từ trường tư duy của Triệu Vĩ và Liễu Nghiên Nghiên không, như thế có thể đoán được liệu bọn họ có còn sống hay không.
Kết quả khi Viên Mục Dã đi vào, cậu lại chẳng cảm giác được gì, xem ra hai người này đã bị dịch chuyển đi đâu đó chứ không phải đã chết, vì vậy Viên Mục Dã mới không cảm nhận được cái gì.
Nhưng khi Viên Mục Dã vừa đi đến phía trước chiếc gương, cậu thấy có một luồng sáng mờ nhạt chiếu từ trong đó ra, mặt gương đồng nổi lên gợn sóng lăn tăn như mặt nước... Viên Mục Dã sửng sốt, cậu thử giơ tay chạm vào mặt gương, trong tai cậu bỗng vang lên một âm thanh chói tai.
Âm thanh này quá chói tai, nó khiến Viên Mục Dã phải nhắm chặt mắt và bịt tai lại theo phản xạ, nhưng khi cậu mở mắt ra thì lại thấy một cảnh tượng khó tin...
Cùng lúc đó, Đoàn Phong đang ở ngoài phòng làm việc bỗng rùng mình, anh ta vội vàng đẩy cửa bước vào nhưng chẳng thấy ai ở bên trong. Mấy người Đại Quân cũng vào theo, khi thấy rõ tình hình, họ hoàn toàn chết sững.
Thấy Viên Mục Dã vẫn không nói gì, cô gái bèn hỏi với giọng không kiên nhẫn:
Bản cung đang hỏi ngươi đấy, ngươi là ai?


Lúc này Viên Mục Dã cũng đang rất rối, cậu liên tục nghĩ đến những gì xảy ra trước đó, không hiểu sao mình lại chạy đến chỗ cảnh tượng kỳ quái này.

Viên Mục Dã thật sự không biết phải trả lời thế nào, cậu đành cố nặn ra một câu:
À... Chào cô, tôi tên là Viên Mục Dã.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.