Chương 788: Trọng võ khinh văn


Bên phía Viên Mục Dã đã tạm thời giải quyết được nguy cơ, hiện giờ cậu chỉ có thể kiên nhẫn chờ Quốc sư đưa hai người Triệu và Liễu từ chỗ xây kên8h đào về, sau đó bọn họ phải nghĩ cách rời khỏi đây.

Còn phía Đoàn Phong lại không mấy lạc quan. Sau khi Viên Mục Dã mất tích, một mình a3nh ta tìm kiếm trong phòng suốt một đêm nhưng không phát hiện ra mấy chục văn vật trong phòng có sự thay đổi gì...
Nhưng Đoàn Phong hiểu 9rõ Viên Mục Dã không thể nào tự dưng biến mất trong không khí được, thế nên đêm hôm sau anh ta lại tới nơi này... Không ngờ lần này đã xảy ra một6 chuyện khiến mọi người đều bất ngờ.
Ban đầu Đoàn Phong vẫn cho tất cả mọi người đi ra ngoài, kết quả khi kim đồng hồ chỉ đến đúng thời g5ian mà Viên Mục Dã biến mất, Đoàn Phong lại kinh ngạc phát hiện ra, chiếc gương đồng cổ có hoa văn hình đám mây ở trong phòng đột nhiên bị gỉ sét với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
Đừng nói đến ba nghìn nam sủng, Viên Mục Dã đi dạo nửa ngày mà chẳng gặp được một nam sủng nào ngoại trừ hạ nhân... Ngay lúc cậu đang nghi ngờ có phải bên ngoài toàn là tin đồn hay không, thì lại nhìn thấy một người đàn ông mặc áo trắng xuất hiện trong đình hóng mát cách đó không xa.
Có lẽ do kiểu tóc của Viên Mục Dã khác hẳn với người Bắc Tấn thời bấy giờ, nên sự xuất hiện của cậu nhanh chóng thu hút sự chú ý của đối phương. Mặc dù cùng là nam sủng nên chẳng ai cao quý hơn ai, nhưng dù sao cũng phải có trước có sau, thế nên Viên Mục Dã vẫn chủ động tiến lên chào hỏi đối phương...
Có điều theo như lời của hạ nhân dẫn đường cho Viên Mục Dã thì ba nghìn nam sủng thật ra chỉ là con số đại khái mà thôi. Trong những năm qua cũng có kẻ vì thất sủng mà chết, có kẻ ỷ sủng mà kiêu ngạo rồi bị giết, và lại thường xuyên có thêm nam sủng mới được đưa vào, cho nên từ trước đến nay không hề có con số chính xác.
Viên Mục Dã vô cùng kinh ngạc, xem ra ba nghìn nam sủng này sống cũng không dễ dàng gì, thất sủng cũng chết, được sủng ái cũng chết? Mà vị nữ Quốc sư này cũng... hoang dâm vô độ quá nhỉ?
Theo sự dẫn dắt của hạ nhân cung Cảnh Dương, Viên Mục Dã đi đến một căn phòng rất trang nhã, sau khi thu xếp ổn thỏa cho cậu, hạ nhân trong cung đều rời đi. Viên Mục Dã lén lút chạy ra khỏi phòng, định đi tham quan vài vòng quanh cung Cảnh Dương...
Không biết vì sao, mặc dù thái độ của mọi người đối với cung Cảnh Dương đều vô cùng mập mờ, nhưng khi Viên Mục Dã thực sự vào trong thì lại phát hiện nơi này không hề giống như tưởng tượng của mọi người.
Không ngờ Viên Mục Dã đi đến gần mới phát hiện đối phương đang xem thẻ tre, đây là loại sách trước khi giấy ra đời, điều này khiến Viên Mục Dã phải thay đổi cách nhìn về người đàn ông trước mặt.
Sau khi nói chuyện vài câu, cậu biết đối phương tên là Lý Duy, đã ở cung Cảnh Dương này ba năm, mà niềm vui lớn nhất mỗi ngày của anh ta ở đây là đọc sách.
Sự thật chứng minh Đoàn Phong không đoán sai, sở dĩ chiếc gương đồng có hoa văn đám mây này trở nên như vậy là do sau khi Quốc sư thấy ba người hiện đại lần lượt xuất hiện thông qua chiếc gương, thì đã coi chiếc gương này như tà vật và đem chôn.
Mặc dù mặt ngoài Quốc sư cho rằng vật này không lành, nhưng thực tế là vì cô ta sợ rằng sẽ có thêm những người khác giống Viên Mục Dã đột nhiên xuất hiện, cho nên mới đem giấu chiếc gương đồng đó đi.
Biết có chuyện không ổn nên Đoàn Phong lập tức gọi Hàn Đào, kết quả anh ta nhìn cảnh này cũng ngẩn người, không biết nguyên nhân là gì... Bởi vì anh ta biết, nếu không có tác động của bên ngoài, bất kỳ sản phẩm nào được làm từ đồng đều không thể gỉ sét nhanh với tốc độ như thế này được.
Còn Đoàn Phong nhìn chiếc gương đồng đã gỉ đến xanh lét trước mặt, trong lòng anh ta có một dự cảm không lành, đó chính là sự biến hóa của chiếc gương đồng này có liên quan trực tiếp đến Viên Mục Dã...
Trong lúc Viên Mục Dã đang suy nghĩ linh tinh, cung Cảnh Dương đã xuất hiện trước mắt, mấy hạ nhân tiễn cậu đều dừng lại với ánh mắt mập mờ, và ra hiệu rằng họ chỉ có thể đưa đến đây.
Không còn cách nào khác, Viên Mục Dã đành phải căng da đầu đi vào. Không ngờ cậu vừa bước vào, bên trong lập tức có người ra đón. Bộ quần áo người này mặc hẳn là trang phục cho hạ nhân của cung Cảnh Dương, xem ra cửa cung này chính là cánh cửa ngăn cách hai thế giới.
Còn Viên Mục Dã không hề biết gì về chuyện này, cậu đã thay xong trang phục của Bắc Tấn và đi đến cung Cảnh Dương trong ánh mắt
hâm mộ
của một đám hạ nhân. Mà lúc này thông qua đám hạ nhân kia, cậu cũng đã biết hàm nghĩa chân chính của từ
nam sủng
.
Mặc dù Viên Mục Dã chưa từng nghĩ đến ngày mình có thể dựa vào mặt để kiếm cơm, nhưng nghĩ đến cảnh ba nghìn
nam sủng
trong cung Cảnh Dương... Viên Mục Dã thật sự không thể tưởng tượng nổi cảnh tượng xấu hổ đó.
Viên Mục Dã thắc mắc:
Chẳng lẽ anh đến đây chỉ vì đọc sách thôi sao?


Lý Duy mỉm cười, nói:
Thế nhân đều cho rằng Quốc sư nuôi ba nghìn nam sủng trong cung Cảnh Dương này để tìm niềm vui, nhưng chỉ có những người thực sự ở đây mới biết sự thật không phải như vậy... Người làm như vậy chỉ đơn giản là muốn cho đám văn nhân chúng ta có một con đường sống mà thôi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.