Chương 789: Quốc sư đại nhân


Nói chuyện với Lý Duy một buổi chiều khiến Viên Mục Dã có một cái nhìn hoàn toàn mới về Quốc sư, nhưng chính điều đó cũng khiến cậu cảm thấy t8hắc mắc. Nếu Quốc sư là người có tấm lòng lương thiện như vậy, thì tại sao bình thường cô ta lại phải mặc trang phục đáng sợ như thế chứ?
Nghi ngờ của Viên Mục Dã nhanh chóng có câu trả lời, đêm hôm đó Quốc sư đại nhân gióng trống khua chiêng đi đến phòng ngủ của Viên Mục D9ã. Sau khi cho đám hạ nhân lui xuống hết, Quốc sư nhanh chóng lột bỏ chiếc mặt nạ kia xuống:
Rốt cuộc có thể tháo thứ đồ đáng sợ này xuống r6ồi.


Viên Mục Dã thắc mắc:
Chiếc mặt nạ này có ý nghĩa đặc biệt nào đó à? Hay là Bắc Tấn có điều gì cấm kỵ không thể cho người khác 5nhìn thấy khuôn mặt thật của Quốc sư?

Viên Mục Dã nghe mà thấy hơi kỳ quái:
Cả đời không thành thân thì lấy đâu ra ý trung nhân và con?

Không ngờ Tố Cơ lại trợn mắt nhìn Viên Mục Dã, cô ta bảo:
Ta đường đường là Quốc sư đại nhân của Bắc Tấn, trong nhà có vô số nam sủng, cho dù cả đời không thành thân cũng đâu phải không có nam nhân chứ?

Mắt Tố Cơ tối sầm lại như bị nói đúng chuyện đau lòng, cô ta khẽ thở dài một tiếng, sau đó nói:
Thế cho nên ta mới rất muốn đi cùng các ngươi đến nước Hiện Đại tham quan! Có lẽ trong mắt người khác, một người từ nhỏ lớn lên trong hoàng tộc, sau khi trưởng thành lại trở thành một Quốc sư đứng dưới một người trên vạn người, đồng thời có thể chưởng quản cung Tử Vân và có số lượng tín đồ đông đảo… là một chuyện vô cùng vinh dự. Nhưng chỉ có những người như chúng ta mới biết cuộc sống đó khổ sở như thế nào.

Viên Mục Dã thắc mắc:
Thật ra cho đến bây giờ tôi vẫn chưa biết rõ Quốc sư cụ thể là làm việc gì? Là do cô có điểm đặc biệt gì đó... cho nên nhất định phải là cô mới đảm nhận được vị trí Quốc sư sao?

Viên Mục Dã nghe ra Tố Cơ muốn tìm một người văn võ song toàn, nhưng người đàn ông như thế đương nhiên sẽ không chấp nhận sống cảnh danh không chính ngôn không thuận vùi mình trong cung Cảnh Dương này, mà do hạn chế về thân phận nên Tố Cơ cũng không thể gả đi, nên dĩ nhiên là có duyên mà không có phận.
Viên Mục Dã đột nhiên tò mò hỏi:
Phụ nữ trong hoàng tộc không ít, vậy họ dùng cách nào để chọn được Quốc sư kế vị?

Không ngờ Tố Cơ lại cười khổ, nói:
Bình thường thì sẽ là như vậy, nhưng không biết có phải bộ tộc Tố thị bọn ta đã chịu lời nguyền nào không mà mỗi đời chỉ sinh được một bé gái, mà bé gái này còn nhất định phải là cốt nhục thân sinh của vương thượng. Năm đó phụ vương ta vì thương tiếc ta nên đã tuyển rất nhiều cô gái tiến cung, muốn để họ sinh con gái thay thế ta. Tiếc là con gái thì không sinh được, nhưng ta lại vô duyên vô cớ có thêm mười mấy người em trai...

Viên Mục Dã hỏi:
Chức vị Quốc sư này của cô có thời hạn nghỉ hưu không?

Viên Mục Dã hỏi:
Quốc sư đời trước là gì của cô? Cũng là người của hoàng thất sao?

Tố Cơ gật đầu:
Các đời Quốc sư đều phải là nữ tử trong hoàng tộc Bắc Tấn, Đại Quốc sư đời trước chính là cô mẫu của ta... Bà ấy vì một chức danh hư vô mờ mịt mà cả đời không thành thân, đến chết cũng không được gặp ý trung nhân và con của mình.

Tố Cơ thấy Viên Mục Dã nhìn mình chằm chằm thì đỏ mặt, nói:
Sao thế? Có phải ngươi đang rất ngạc nhiên trước vẻ đẹp khuynh thành của bản Quốc sư nên không nỡ đi không.

Viên Mục Dã bật cười:
Ngài thực sự là một vị quận chúa vừa xinh đẹp vừa hiền lành, nhưng vì sao ngài lại nhất định phải đảm nhận trọng trách Quốc sư, vị trí này dường như không quá thích hợp với ngài...

Không ngờ Tố Cơ lại lắc đầu:
Quốc sư chỉ là một thần tượng cho bách tính cúng bái, mà kiểu thần tượng này có thể là ngươi cũng có thể là ta, thật ra thần tượng này bình thường không cần làm gì cả, chỉ cần tiếp nhận sự kính bái của bách tính là được rồi.

Viên Mục Dã cũng đã hiểu được đại khái tác dụng của Tố Cơ, sự tồn tại của cô ta chắc giống như
Phật sống
, là trụ cột tinh thần của dân chúng Bắc Tấn. Nói trắng ra chính là Đại Quân Vương của Bắc Tấn muốn khống chế cả thể xác lẫn tinh thần của dân chúng trong lòng bàn tay mình mà thôi...
Viên Mục Dã hiểu ra, cậu buồn cười quá:
Có phải cô là người có số lượng nam sủng nhiều nhất trong các đời Quốc sư không?

Tố Cơ bật cười bất lực:
Tiếc là ta không thích bất cứ ai trong số họ. Mặc dù bọn họ ngày ngày viết văn viết thơ, nhưng lại thiếu đi một chút khí khái nam tử của võ tướng. Mà những võ tướng mặc dù đúng là vô cùng có khí phách nam tử, nhưng lại thiếu đi sự nho nhã của người đọc sách. Tóm lại không có một ai khiến ta hài lòng... Hơn nữa, có một điểm quan trọng nhất là xuất thân của võ tướng Bắc Tấn không hề thấp, vương thượng sẽ không ban thưởng bọn họ cho ta.

Tố Cơ lắc đầu:
Đó là vì ngươi không biết những người đọc sách này cứng đầu như thế nào đâu, không cho đọc sách thì thôi đi, nhưng bọn họ cứ nhất định phải làm loạn lên đến mức không giữ được mạng mình nữa, ta phải làm gì bây giờ? Chỉ có thể tạm thời nuôi dưỡng bọn họ trong cung Cảnh Dương rộng lớn này thôi.

Viên Mục Dã nhìn vẻ mặt khó xử của Tố Cơ, nếu không tận mắt nhìn thấy thì thực sự rất khó để liên hệ khuôn mặt này với vị Cung chủ cung Tử Vân luôn đeo chiếc mặt nạ đáng sợ kia... Hơn nữa, mặc dù Viên Mục Dã và Tố Cơ biết nhau chưa được bao lâu, nhưng cậu có thể nhìn ra được tính tình của cô ta. Thật không hiểu vì sao Bắc Tấn lại muốn tìm một người phụ nữ có bản tính lương thiện như vậy đảm nhiệm chức vị Quốc sư?
Quốc sư bình tĩnh nhìn Viên Mục Dã một lúc, sau đó thở dài, nói:
Làm người hiện đại tốt thật đấy, không cần phải sống cuộc sống mệt mỏi như ta... Ngày ngày cứ phải sống cùng chiếc mặt nạ này.

Viên Mục Dã nhẹ nhàng nói:
Ngài đã làm rất tốt rồi, ít nhất có rất nhiều văn nhân của Bắc Tấn nhờ có ngài mới có thể sống sót...

Tố Cơ không hiểu:
Nghỉ hưu là gì?



À... chính là đến tuổi cáo lão về quê ấy.
Viên Mục Dã giải thích.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.